ZingTruyen.Asia

Because You Are You

Chapter 1: You're gonna marry me

tmpearl

Paradise bar - 6 p.m

- Vậy...cô ta đẹp chứ hả? - WooBin hỏi bằng giọng tò mò, mắt nhìn Yi Jung chăm chăm

- Cũng không đến nỗi - Yi Jung gật gù bên ly rượu đỏ sóng sánh

- Mày nói không đến nỗi nghĩa là đẹp rồi

- Mày đánh giá tao cao quá đây - Yi Jung nhấp một ngụm rượu - Nhưng thật ra cô ta cũng khá

- Vậy được rồi

- Trước khi mày nói chuyện với cô ta - Yi Jung hòan tất câu nói của mình trước cái miệng há hốc của Woo Bin

- Tệ lắm ah? - Ji Hoo hỏi, nhưng có lẽ hỏi để có hỏi vậy thôi, vì mắt vẫn nhìn lơ đãng đâu đó

- Hơn cả tệ nữa
- Vậy mày chết chắc - Jun Pyo nãy giờ ngồi cắm cúi chơi game, giờ đột ngột lên tiếng

- Chưa biết ai chết trước ai - Yi Jung cười

Italian restaurant 4:30 p.m (1h trước)

Cả quán ăn sang trọng dành hết sự chú ý đến hai người trong bàn VIP ở góc quán, gần cửa sổ, nơi rất khó đặt chỗ.

Họ là một đôi nam nữ nhìn long lanh như diễn viên điện ảnh. Chàng trai cao lớn, mặt bộ vest xám nhìn thôi đã biết đắt tiền, gương mặt rạng rỡ đính kèm nụ cười dư sức làm các bà các cô chết ngất. Chàng trai đó, chính là So Yi Jung, playboy nổi tiếng ở Seoul, đề tài bàn tán của phái nữ khắp Đại Hàn dân quốc. Cô gái nhỏ nhắn, mặt xinh như búp bê, tóc dài đen nhánh. Tên cô là Kim Ga Eul, con gái của chủ tịch tập đòan giải trí lớn nhất Hàn Quốc. Việc hai người nổi lềnh bềnh như vậy cùng xuất hiện ở chỗ này, khiến người ta chú ý là chuyện rất đỗi bình thường. Ai cũng nghĩ đúng là nam thanh nữ tú, trai tài gái sắc, xứng đôi không để đâu cho hết. Nhưng chỉ cần những người đó ngồi gần hơn một tí, đủ để nghe họ nói chuyện thì sẽ thay đổi suy nghĩ ngay

- Cô khác tôi hình dung nhiều đấy.

Yi Jung vừa nói vừa nhìn Ga Eul như đang đánh giá một món hàng. Nhưng Ga Eul không có vẻ gì khó chịu khi bị nhìn như thế, cô thản nhiên thọc ống hút quậy tung tóe mớ bọt kem trong li café của mình

- Anh tưởng tượng tôi là một bà cô vừa già vừa xấu chứ gì?

- Vậy cô đang nói là cô trẻ trung xinh đẹp đấy ah?

- Cũng không hẳn, nhưng ít ra không tệ như anh nghĩ

- Đấy là cô nói chứ đâu phải tôi

- Tôi biết thừa anh nghĩ vậy, chỉ là không tiện nói ra nên tôi nói giùm anh thôi

Yi Jung lại bật cười. Nói thật ra, cô gái này nói không hẳn là sai. Khi nghe tin cô con gái cưng của chủ tịch Kim vừa du học ở Mỹ về vài tháng, đã xem mắt qua cả chục đám mà không được đám nào, anh thực sự đã tưởng tượng ra một cô vừa lùn vừa xấu, không răng vẩu thì cũng mũi tẹt mắt híp sao đấy.Nhưng có chết anh cũng không ngờ được người đến coi mắt anh lại xinh đến vậy.

- Xem ra cô cũng không phải dạng tiểu thư nhà giàu ngu ngốc nhỉ

- Sao anh không nói thẳng ra là tôi thông minh cho gọn?

- Không ngốc không có nghĩa là thông minh

- Nếu không thông minh tôi đã không đến coi mắt anh

- Cô đang khen tôi đấy ah?

- Khen tôi. Vì tôi chọn đến đây gặp anh

- Tôi có giá vậy sao?

- Ít ra anh cũng tốt hơn ông lão 50 tuổi bạn ông già tôi

- Gọi bố cô như thế hình như không được lễ phép lắm thì phải

- Tôi chưa bao giờ là một đứa lễ phép cả

- Nhưng ít ra cô cũng nên giả vờ trước mặt tôi một chút chứ

- Anh nghĩ anh là ai thế? Chúa cứu thế ah? Việc quái gì tôi phải già vờ trước mặt anh?

- Dĩ nhiên tôi không phải Chúa cứu thế, nhưng tôi là người đang coi mắt cô, cũng có thể sẽ thành đối tượng kết hôn của cô.

- Chẳng việc gì tôi phải giả vờ, vì anh cũng chẳng tốt đẹp gì hơn tôi

- Cô điều tra về tôi đấy ah?

- Ở Seoul mà không biết đến danh tiếng của So Yi Jung công tử đây thì thật là thiếu sót quá.

- Tôi nổi tiếng vậy ah

- Fan hâm mộ của anh tràn lan trên forum ấy

- Sao bọn họ hâm mộ tôi thế nhỉ?

- Tôi cũng hỏi cùng một câu như anh mà mãi chẳng trả lời được. Có lẽ để hôm nào tôi sẽ mở họp báo bàn về vấn đề này

- Cô quan tâm tôi quá đấy nhỉ

- Dĩ nhiên, tôi là vợ tương lai của anh mà

- Cô chắc tôi sẽ lấy cô sao?

- Anh đâu có sự lựa chọn nào tốt hơn

- Cô nghĩ cô là người tốt nhất tôi có thể chọn ah?

- Tốt nhất thì không, nhưng sẽ là người hiểu anh nhất đấy
- Tự tin đến vậy ah?
- Tôi không tìm thấy lí do gì để không tự tin cả

- Có đấy. Tôi không thích cô

Yi Jung giật mình khi nghe tiếng nói của chính anh. "Khỉ thật, mình vừa lảm nhảm cái quái gì vậy?", Yi Jung tự nhủ. Anh vừa vi phạm một cách nghiêm trọng nguyên tắc cơ bản của một playboy: nói với một cô gái cảm giác của mình với cô ta. " Ngu thật, đúng là đại ngu", Yi Jung rủa xả mình không ngớt " Ashh, cái con bé này, nói chuyện với nó làm nơron thần kinh mình căng như thun quần ấy, khéo tí nữa lại đứt mạch máu não mà lăn đùng ra đây mất". Nhưng anh là So Yi Jung, nên một sai lầm nho nhỏ đâu thể làm khó anh được. Vài giây sau đó, anh bình tĩnh quan sát cô gái đang ngồi đối diện mình. Không có chút biểu hiện gì thất vọng hay sửng sốt, cô ta vẫn thản nhiên thọc nát li café đánh thương như từ lúc bước vào tới giờ. Thậm chí, cô ta còn chẳng thèm nhìn mặt anh lấy một cái. Và cô ta thản nhiên đáp trả, tay vẫn chọc chọc mớ bọt kem đã nát bét nãy giờ

- Dĩ nhiên tôi biết anh không thích tôi. Nhưng anh sẽ lấy tôi

- Cái gì làm cô chắc chắn vậy?

- Vì anh là SO YI JUNG

Cô nhấn mạnh bà chữ cuối một cách nghiêm túc, khác hẳn thái độ từ nãy đến giờ. Và cô ngước lên, nhìn thẳng vào mặt anh. Đôi mắt đó, đẹp đến nỗi khiến Yi Jung sững lại vài giây để thấy mình bị hút vào. Nhưng rất nhanh, anh trấn tĩnh lại, và nở nụ cười mê hoặc quen thuộc. Cô cũng đột nhiên bật cười khiến Yi Jung tự nhiên cười không nổi nữa. Tràng cười sặc sụa khiến mọi người quay lại nhìn như thể hai con tinh tinh vừa sút chuồng và vào ngồi chễm chệ trên bàn VIP của cái quán đắt đỏ này. Vài phút sau, cô ta thôi cười, gạt hàng nước mắt vừa trào ra do cười một cách quá khích. Yi Jung nhìn cô, cố không để gương mặt mình nhăn nhó một cách khó coi.

- Cô cười gì vậy hả?
- Anh

Cô ta đáp gọn lỏn rồi vòng tay ra sau vớ lấy cái bóp đắt tiền, đứng vụt dậy

- Tôi phải đi rồi. Hẹn gặp lại

Nói rồi, cô ta quay lưng bỏ đi, nện gót giày cồm cộp trên cái gỗ tội nghiệp

- Này

Yi Jung gọi giật lại khi cô đã đến gần cửa. Cô dừng bước, quay lại, xóay đôi mắt sắc lẻm đó vào anh, im lặng chờ đợi

- Sao cô biết ta sẽ gặp lại?
- Tôi không biết - cô nhún vai, hơi nghiêng đầu trông đáng yêu không thể tả. Và có thể Yi Jung sẽ tán cô, với cái điệu bộ dễ thương này, nếu anh ko vừa ngồi nói chuyện cả tiếng đồng hồ với cô ta - Mà tôi chắc chắn

Mỉm cười, nụ cười duyên dáng một cách chuyên nghiệp, có lẽ đã được tập luyện khá lâu, cô quay lưng đi, tay vẫy vẫy

- See u later

Và chỉ một khỏanh khắc sau đó, bóng cô đã biến mất trong chiếc xe bóng lóang đắt tiền. Yi Jung lại cười, nhưng nụ cười đi kèm cái nhíu mày. Đột nhiên, điện thọai anh vang lên tín hiệu có tin nhắn.

From Woo Bin:
"Hey yo, cô nàng đó thế nào?"

Yi Jung nhếch mép, bấm ngoay ngóay lên bàn phím:
"Gặp tại Paradise nửa tiếng sau. Sẽ kể chi tiết"

Rồi anh đặt tờ tiền lên bàn, đứng lên, tiến về phía cửa.

********

Nơi Ga Eul đến sau khi rời khỏi chỗ hẹn với Yi Jung là tiệm giặt là, nơi có Geum Jan Di. Hai cô gái ngồi bên chiếc bàn kê cạnh cửa lớn, chỗ cho khách đợi lấy đồ, như họ vẫn ngồi suốt những năm dài bên nhau. Giờ đây, vẫn là chỗ ngồi đó, nhưng cả hai đều đã thay đổi, đặc biệt là Ga Eul.

- Ya Chu Ga Eul, cậu mất tích đi đâu suốt 6,7 năm trời thế hả? Có biết tớ đã lo lắng đến mức nào không? - Jan Di hét bằng cái giọng lanh lảnh quen thuộc của mình. Nhưng Ga Eul không nhăn nhó mà bịt tai như cái cách cô vẫn làm 7 năm về trước, mà nắm chặt lấy tay Jan Di

- Xin lỗi, Jan Di ah. Tớ xin lỗi.

- Tớ nhớ cậu lắm đấy, Ga Eul ah - JanDi thôi không la hét, mà siết chặt tay Ga Eul

- Tớ cũng rất nhớ Jan Di

- Cậu đã ở đâu vậy, Ga Eul? Đã xảy ra chuyện gì vậy hả?

- Chuyện dài lắm Jan Di ah, rất dài

- Tớ có thời gian

- Chẳng phải hôm nay cậu có hẹn sao?

- Hẹn? Thôi chết tớ quên khuấy đi mất. Mấy giờ rồi? Ôi gần 6h rồi áh? Haizzz, thế nào cũng cằn nhằn nhức óc lên mất thôi, cái tên đầu xoắn đó.

Ga Eul bật cười trước vẻ mặt nhăn nhó của JanDi. Những người đang yêu thật là hạnh phúc, thứ hạnh phúc xa xỉ mà cô chưa bao giờ có được

- Này, Goo Jun Pyo đối tốt với cậu chứ?

- Tốt con khỉ - Jan Di vừa phồng má vừa dứ dứ nắm đấm lên - Cái tên đó, vừa hung hăng vừa ngu ngốc, mà lúc nào cũng cho là mình đúng mới ghê chứ

Và rồi cô thao thao kể về chuyện xấu của Jun Pyo, cho đến khi Ga Eul bảo cô dừng lại

- Thôi tớ nghe đủ rồi. Bây giờ mà cậu còn không đến chỗ hẹn là có chuyện lớn đấy. Khéo Goo Jun Pyo lại hỏi tội tớ vì cướp bạn gái anh ta

- Hắn dám - Jan Di nhăn mũi, rồi đột nhiên cô khựng lại, như vừa nhớ ra gì đó - Mà Ga Eul này, sao cậu biết Goo Jun Pyo?

- Tớ biết mọi chuyện, về cậu, Jan Di ah - Ga Eul mỉm cười, nhưng đôi mắt cô nhìn đăm đăm vào khỏang không trước mặt, như đang tìm kiếm thứ gì. Rồi rất nhanh, cô chớp mắt nhìn sang JanDi - Cậu còn không đi mau, trễ lắm rồi đấy

- Nhưng... - Jan Di lưỡng lự đứng lên. Thật lòng cô không muốn bỏ đi lúc này, khi mà cô vừa gặp lại được Ga Eul sau ngần ấy năm trời. Cô sợ khi bỏ đi rồi, cô sẽ lại lần nữa không tìm thấy cô bạn thân nhất đời mình. Như hiểu được, Ga Eul cười trấn an

- Mình sẽ còn gặp nhau mà. Chu Ga Eul chỉ biến mất một lần thôi, sẽ xảy ra lần nữa đâu JanDi ah, không bao giờ. Cậu tin tớ chứ? - GaEul vừa nói vừa đưa ngón tay út lên, như cách họ vẫn hứa với nhau từ đó đến giờ

Jan Di gật đầu, móc ngón tay mình vào ngón tay đang đưa ra của Ga Eul, nói chắc chắn

- Tớ tin
- Vậy thì đi đi. Gặp lại cậu sau
- Uh. Gặp sau nhé, Ga Eul

Jan Di nói và đẩy cửa bước ra ngòai, vẫn ngóai nhìn cô bạn qua lớp kính, cô thì thầm

- Cậu mà biến mất lần nữa thì chết với tớ đấy, Chu Ga Eul.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia