ZingTruyen.Asia

Bao Phong Chau Vu Thien Luong Huu Thoi

Đêm mùa hạ, tiếng ve kêu ồn ào náo nhiệt, giống như sáu năm trước từng xuất hiện thoáng qua thanh xuân của ai.

"Anh đã đưa ra quyết định tồi tệ nhất đối với em. Chúng ta đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy. Anh định lấy cái gì ra trả giá đây?" Nước mắt Lưu Vũ như chuỗi châu đứt đoạn, không ngừng chảy xuống hai má.

Sự đau khổ hiện lên trong mắt Châu Kha Vũ, nhưng lý trí nói cho hắn biết rằng hiện tại hắn không thể lãng phí thêm nữa. Vì thế lời ra khỏi miệng vẫn có giữ lấy chút kiềm chế cuối cùng: "Chúng ta bây giờ, không phải bây giờ chúng ta đều ổn hay sao?"

"Em không ổn!" Lưu Vũ không khống chế được âm lượng, lớn tiếng phản bác, giọng nói run run: "Em không ổn tí nào. Anh là đồ lừa đảo..."

Châu Kha Vũ nhíu chặt mày, cố gắng giữ bình tĩnh để không ôm người này đi luôn, nhưng cố mấy cũng vô dụng. Cuối cùng chỉ có thể lấy lý do Lâm Mặc cũng đang ở đây mà kiềm chế bản thân. Mà Lâm Mặc ở một bên buộc lòng phải xem hết toàn bộ câu chuyện này, đợi mãi khi Tiểu Cửu chạy tới trả điện thoại di động mới tìm được lý do rời đi, chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Tiểu Vũ, hôm nay em say rồi, ngày mai chúng ta lại nói chuyện tiếp có được không?" Châu Kha Vũ đứng cách nửa thước vẫn ngửi thấy mùi rượu, giọng điệu hắn có chút không đành lòng mà hòa hoãn.

"Không cần." Lưu Vũ lúc say luôn bộc lộ tình cảm của mình một cách thẳng thắn nhất: "Em muốn anh nghe em nói, anh... anh dựa vào cái gì... đúng, anh dựa vào cái gì mà dám tự quyết định từ bỏ tình cảm của chúng ta?"

"Anh..." Châu Kha Vũ có chút không nói nên lời, lúc này chuông điện thoại di động của Lưu Vũ tình cờ vang lên, cho hắn chút thời gian hiếm hoi tách bạch ra.

Lưu Vũ nhìn lướt qua màn hình rồi nhanh chóng cầm lên, cao giọng gọi: "Nghiêu ca." Châu Kha Vũ lập tức liếc nhìn điện thoại của Lưu Vũ sau khi nghe thấy cậu gọi như vậy.

"Anh muốn tới đón em á? Được rồi, cũng tình cờ hôm nay em dẫn theo một người bạn, chúng ta hãy uống một ly trong Kuroshio đi" Lưu Vũ nói, làm như vô tình nhìn lướt qua Châu Kha Vũ, thấy hắn đang nhíu chặt mày lại liền tiếp tục thản nhiên nói tiếp: "Yên tâm, lâu lắm rồi em mới uống rượu đấy. Anh nhanh đến đón bọn em nhé."

Lưu Vũ không hỏi ý kiến ​​của Châu Kha Vũ, hơi loạng choạng bước tới chỗ Lâm Mặc và Tiểu Cửu chào tạm biệt họ. Sau khi hai người đó đi về rồi, cậu ngồi xổm xuống bên đường, để con gió đêm thổi tới, cố gắng làm mình tỉnh táo hơn.

Châu Kha Vũ đi tới bên cạnh Lưu Vũ, đứng cách cậu không xa, nghĩ cái tên "Kuroshio" có vẻ quen thuộc, cộng thêm giọng điệu thân mật của Lưu Vũ, hắn không kìm được rút một điếu thuốc từ trong túi ra rồi lặng lẽ châm lửa. Lưu Vũ quay đầu lại, yên lặng liếc nhìn hắn.

Đêm nay gió mát, nhưng vẫn chẳng thể xoa dịu được trái tim đang khắc khoải của hai người.

---

Một chiếc Land Rover màu đen dừng lại trước mặt Lưu Vũ, người đàn ông mặc áo đen từ trên xe bước xuống. Anh ta đi đến bên cạnh Lưu Vũ, một tay thành thục ôm lấy cánh tay cậu như thể đã từng ôm một vạn tám trăm lần rồi. Tất cả đều bị Châu Kha Vũ nhìn thấy.

"Chào em, em là bạn của Lưu Vũ đấy à? Vậy thì lên xe đến quán của anh uống vài ly đi." Người đàn ông có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều, thoạt nhìn là biết đã lăn lộn lâu trong xã hội. Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ bị quăng vào ghế sau không hề phòng bị, do dự gật đầu rồi cũng tiến vào theo.

Trên đường đi, người đàn ông gọi là Nghiêu ca này thỉnh thoảng có nói qua kính chiếu hậu mấy câu để hòa hoãn bầu không khí, nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào. Đôi lúc Lưu Vũ lên tinh thần sẽ đáp lại vài câu, nhưng Châu Kha Vũ thì tuyệt nhiên không nói gì cả. Cứ cảm giác có sự thù địch bị đè nén ở xung quanh người hắn

Xe đậu trước quán bar tên "Kuroshio", khi bước xuống xe, sắc mặt Châu Kha Vũ lập tức trở nên ảm đạm. Nhìn mặt tiền quán bar lộng lẫy, hắn đã nhớ ra tại sao mình lại cảm thấy quen thuộc rồi. Đây chính là gay bar nổi tiếng ở thành phố B .

Lưu Vũ không chỉ thường xuyên đến uống rượu ở gay bar, lại còn kết bạn với một nhóm người đồng tính.

"Tiểu Vũ, anh không muốn đi nữa, hôm nay chúng ta về đi." Châu Kha Vũ túm lấy cánh tay Lưu Vũ.

"Không được" Lưu Vũ nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay của mình, lạnh giọng nói: "Tâm trạng em đang không tốt, muốn uống rượu, anh thích thì về một mình đi."

Châu Kha Vũ nhìn khuôn mặt Lưu Vũ chẳng để lộ cảm xúc gì, ánh mắt phức tạp. Hắn biết quá rõ mọi trạng thái của Lưu Vũ, chẳng qua bây giờ Lưu Vũ đang đè nén sự tức giận, muốn tùy ý buông thả thôi.

Bế tắc rồi.

"Vậy thì... đi, vào trong đi." Châu Kha Vũ chấp nhận chịu thua cậu, hắn lạnh lùng kéo Lưu Vũ ra khỏi Trương Hân Nghiêu, ôm người vào lòng rồi đi thẳng qua cửa.

Lưu Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy môi Châu Kha Vũ mím thành một đường thẳng, quai hàm sắc bén. Một lần nữa cảm giác được cái ôm quen thuộc, trong nháy mắt cậu có chút sững sờ.

Trương Hân Nghiêu đưa họ đến một chỗ có view khá đẹp trên tầng hai. Họ không chọn phòng riêng kín mít, họ chọn nơi chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy sàn nhảy đang hoạt động phía dưới cùng đám đông đang nhảy nhót xung quanh.

"Anh vừa bảo người đi lấy rượu mà anh đặc biệt để dành lại cho em lần trước rồi. Vừa nãy nghe Tiểu Cửu nói qua điện thoại, tối nay em vừa khóc vừa uống say thành bộ dạng này luôn hả? Có muốn giữ mắt mình không đấy?" Trương Hân Nghiêu với Lâm Mặc, Tiểu Cửu cũng có quen biết, nhưng quan hệ không sâu.

"Hức... Giới thiệu với anh, đây là... bạn cùng phòng của em, Châu Kha Vũ, bạn cũ hồi đại học. Đây là Trương Hân Nghiêu... Cứ gọi là Nghiêu ca đi." Lưu Vũ phớt lờ sự cằn nhằn của Trương Hân Nghiêu, trực tiếp giới thiệu hai người với nhau.

Châu Kha Vũ và Trương Hân Nghiêu đồng thời liếc nhìn nhau.

Châu Kha Vũ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, nhưng hắn không nhớ mình đã nghe ở đâu nữa. Hắn chỉ biết là mình có chút khó chịu với cái cách gọi thân mật của cậu, "Nghiêu ca".

Trương Hân Nghiêu thoáng nhìn qua là trong lòng đã hiểu rõ. Anh thả người dựa vào trên sô pha mềm mại.

"Không phải hai đứa là bạn học cũ sao, sao không nói chuyện với nhau câu nào vậy?" Trương Hân Nghiêu hất cằm nhìn hai người bọn họ, chủ động mở lời.

Lưu Vũ nâng cốc lên sảng khoái tu hết một nửa, sau đó nghiêng cằm nhìn Châu Kha Vũ. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng nhịp tim đập mạnh đè lên giọng nói của cậu. Châu Kha Vũ chỉ thấy Lưu Vũ mở miệng ra mấp máy, nhưng chẳng nghe thấy âm thanh gì.

Hắn cúi thấp người xuống, đưa tai lại gần. Lưu Vũ loạng choạng nghiêng người vì say, môi cậu vô tình áp vào tai trái của Châu Kha Vũ. Hơi thở nóng rực phả ra đốt cháy toàn bộ lỗ tai hắn. Hắn thấy Lưu Vũ cọ môi vào tai mình mà nói, "Em hỏi anh là, tại sao lúc đó không nói cho em biết?"

Khi hồn phách đang lạc đi đâu mất thì những lời này như sợi dây kéo lại sự tỉnh táo của Châu Kha Vũ, buộc hắn phải bình tĩnh lại: "Việc lúc đó xảy ra là do anh. Anh có thể chịu đựng được, nhưng không thể để em bị tổn thương."

"Nhưng anh rõ ràng biết là em có thể ở bên cạnh anh mà." Lưu Vũ lui ra một khoảng cách, ép hắn quay mặt nhìn mình, giọng nói lại có chút lạc lõng.

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn ngày nhớ đêm mong đang hiện hữu trước mắt, trên mũi ngửi được mùi rượu ấm áp, hắn dần dần mất đi suy nghĩ, vô thức thì thào: "Không được, anh muốn em phải được yên ổn."

Lưu Vũ nhìn chăm chú vào mắt hắn vài giây, rồi đột nhiên thu người ngồi trở lại chỗ ngồi, cầm chai rượu lên rót đầy ba ly, tự mình uống một ly rồi đẩy hai ly còn lại ra trước Châu Kha Vũ và Trương Hân Nghiêu.

"Uống đi."

---

Dưới ánh đèn mơ hồ và âm nhạc ồn ào, quán bar lúc 1 giờ sáng vẫn chật ních đám người điên cuồng vì màn đêm. Những cái eo vặn vẹo, những màn tán tỉnh ám muội ở đại sảnh bên dưới đều trở nên mờ ảo trong mắt Lưu Vũ. Cậu hoàn toàn say khướt, yên lặng ngồi trên ghế sofa và chơi đùa với các ngón tay của mình.

Ngay cả Châu Kha Vũ vốn có tửu lượng tốt cũng hơi ngà ngà say, hắn ngồi im mà chẳng buồn lên tiếng gì nữa. Người duy nhất còn tỉnh táo ở đây là Trương Hân Nghiêu. Anh xoa xoa cánh tay cười bất lực: "Tiểu Châu, sao em cứ nhìn anh chằm chằm thế này?"

Châu Kha Vũ chẳng mảy may dao động mà cứ tiếp tục nhìn, tựa hồ muốn nhìn thấu toàn bộ người trước mặt, ánh mắt tràn đầy sát ý: "Anh với Lưu Vũ gặp nhau như thế nào?"

"Để anh nhớ lại xem nào... Hình như lúc ấy Lưu Vũ khen anh đẹp trai, cứ nhất quyết giữ anh ở lại nhà em ấy ăn cơm, rồi từ đó mà quen nhau thôi."

Trương Hân Nghiêu nheo mắt suy nghĩ hồi lâu. Khi anh mười tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Vũ là lúc em ấy mới chuyển đến. Cậu bé Tiểu Vũ năm tuổi vươn cánh tay nhỏ mập mạp ra nắm chặt lấy góc áo anh không chịu buông ra, nhõng nhẽo hét lên: "Em muốn anh ở lại ăn cơm với em cơ!"

Châu Kha Vũ nắm chặt hai tay, người chìm xuống đệm sofa phía sau, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Anh đùa em đấy à?"

Trương Hân Nghiêu bật cười, nhìn người thanh niên trước mặt đang nóng nảy muốn nổi giận, anh lại hài lòng nhấp một ngụm rượu, còn nâng ly lên với hắn: "Trước tiên em hãy nói cho anh biết hai đứa có quan hệ gì với nhau đã."

"Liên quan gì đến anh?" Châu Kha Vũ hừ lạnh.

"Được rồi, nói thật thì Lưu Vũ đã kể hết mọi chuyện của hai đứa với anh rồi. Anh tò mò về em lắm đấy, hôm nay cuối cùng cũng gặp được người thật." Trương Hân Nghiêu vẫn duy trì nụ cười.

Châu Kha Vũ nhướng mày, nhất thời không rõ Trương Hân Nghiêu có ý gì, cũng lười không muốn để ý, quay đầu nhìn Lưu Vũ đang ngẩn ngơ nằm ở bên cạnh.

Suốt 4 năm qua, Châu Kha Vũ đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc sống của Lưu Vũ sau này. Đại bộ phận đều đã như hắn mong muốn, cậu trải qua thời gian đại học một cách an toàn suôn sẻ, thuận lợi thi lên nghiên cứu sinh, ra trường thu nhập ổn định, cuộc sống sung túc. Phần còn lại chỉ còn là yêu đương, cưới vợ, sinh con nữa thôi.

Nhưng hắn không ngờ, Lưu Vũ không bao giờ yêu đương nữa, đã thế cậu lại còn tiếp xúc với cái gọi là "giới gay", điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Châu Kha Vũ. Bao gồm cả việc bây giờ tự nhiên lại xuất hiện ở đây, gặp được một người trông chẳng có vẻ gì là người tốt như Nghiêu ca, Châu Kha Vũ phải thừa nhận là hắn có chút khó chịu.

Quyết định trước kia của hắn chính là vì muốn trả lại cho Lưu Vũ cuộc sống ban đầu. Nhưng cho đến hiện tại hắn lại chẳng còn chắc chắn liệu quyết định khi đó của mình có thực sự đúng đắn hay không nữa.

Những thay đổi nhỏ nhặt nhất trong biểu cảm của Châu Kha Vũ đều bị Trương Hân Nghiêu nhìn thấy hết. Anh gạt bỏ hết mọi sự cợt nhả không đứng đắn của mình nãy giờ, mở miệng nói một cách chân thành, "Lưu Vũ mấy năm qua cũng chẳng dễ chịu gì, anh biết em ấy vẫn chưa thoát khỏi chuyện cũ, và đương nhiên em cũng giống em ấy."

Lông mi Châu Kha Vũ khẽ run lên, nắm tay chậm rãi buông lỏng, cứ nhìn mãi vào hai gò má đỏ bừng của Lưu Vũ, khe khẽ gật đầu.

Trương Hân Nghiêu tiếp tục: "Anh có thể hiểu được quyết định của em vào thời điểm đó. Tiểu Vũ thông minh như vậy, chắc em ấy cũng hiểu được. Nhưng Tiểu Châu à, em phải biết là việc chịu đựng một mình giữa hai người yêu nhau không phải là chuyện tốt đâu. Cái mà em nghĩ là "tốt cho em ấy" liệu đúng được mấy phần, trong lòng em cũng tự biết rồi đúng không?"

Đáy lòng Châu Kha Vũ nổi sóng, hắn trầm tư thật lâu. Thật ra giây phút đầu tiên nhìn thấy Lưu Vũ với hốc mắt đỏ hoe, hắn đã hối hận rồi, nhưng hắn vẫn tự nhủ...

"Châu Kha Vũ... Kha Vũ..." bên cạnh có một giọng nói mơ hồ truyền đến, Châu Kha Vũ bừng tỉnh khỏi suy nghĩ của chính mình. Lưu Vũ không biết từ lúc nào đã bật người dậy nhìn hắn, trong miệng liên tục gọi cái tên thân thuộc nhất.

Châu Kha Vũ dịu dàng nhìn Lưu Vũ, lúng túng đưa tay ra xoa xoa tóc cậu một hồi lâu: "Anh ở đây."

Trương Hân Nghiêu lặng lẽ rời đi.

Lưu Vũ cầm lấy bàn tay ấm áp nắm chặt trong tay cậu, rũ mắt xuống, buồn bực nói: "Anh đừng rời đi có được không, em không sợ bị xử phạt đâu. Không thì... không thì em với anh cùng đến một thành phố khác, đến thành phố nào mà không ai biết chúng ta ấy..."

Châu Kha Vũ sững sờ mất một lúc, ngây ngốc nói: "Anh có định đi đâu, anh định ở lại thành phố B phát triển hai năm mà."

"Thế sao anh mãi không chịu xuất hiện? Em... bọn em đều đã tốt nghiệp cả rồi này. Chúng mình không thể cứ thế kết thúc như vậy được. Châu Kha Vũ cái đồ khốn nạn này... anh về với em nhé, em đợi anh lâu lắm rồi đấy..."

"... Anh còn sợ cái gì chứ? Mạnh dạn lên, anh là Châu Kha Vũ cơ mà..."

Lưu Vũ nói năng hết sức mơ hồ, không hề tỉnh táo. Châu Kha Vũ nghe xong mãi mới chậm rãi phản ứng lại, đây là điều mà Lưu Vũ giữ trong đáy lòng suốt bốn năm qua mà không thể nói với hắn được.

Trái tim như bị ai đó nhéo một cái thật mạnh, Châu Kha Vũ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Mẹ kiếp cuộc đời này, bố mày chịu đủ rồi.

Châu Kha Vũ dùng lực kéo tay Lưu Vũ lôi vào trong lòng mình. Cảm giác được cái ôm đến muộn mất bốn năm, lưu luyến không muốn rời xa nữa.

"Tiểu Vũ, anh nhớ em nhiều lắm."

---

Lưu Vũ có một lợi thế, bất kể uống say thành cái dạng gì cũng không ngại, ngày hôm sau thức dậy ở một phòng ngủ xa lạ nào cũng không hề hoảng sợ.

Cậu nhớ đêm qua Châu Kha Vũ đưa cậu trở về căn nhà mới thuê, lấy khăn nóng lau mặt cho cậu, còn pha một ly mật ong cho cậu đỡ buồn nôn nữa. Bận rộn mất một hồi đến khi cậu đã yên ổn nằm ngủ trên giường thì hắn cũng ngủ quên đi mất.

Lưu Vũ nhìn Châu Kha Vũ nằm bên giường mình, không hiểu sao vẫn nhớ được hầu hết mọi thứ ở Kuroshio đêm qua, bao gồm cả đoạn đối thoại giữa Trương Hân Nghiêu và Châu Kha Vũ nữa. Cậu vươn tay vuốt vuốt đôi lông mày hơi nhướng lên của hắn, lòng bàn tay có chút ngứa ngáy.

Châu Kha Vũ ngơ ngác mở to hai mắt, lông mi quét qua lòng bàn tay Lưu Vũ. Hắn chậm rãi đứng dậy, lười biếng vươn vai một cái.

"Em... Em tỉnh rồi à? Để anh pha thêm cho em một ly nước mật ong nữa." Châu Kha Vũ định đứng dậy, nhưng bị Lưu Vũ đưa tay ra ngăn cản.

"Tối hôm qua anh có say không?" Lưu Vũ nhẹ giọng hỏi.

"Anh không."

"Vậy thì anh phải nhớ tất cả mọi thứ."

Châu Kha Vũ nghe ra được ý trong lời nói ấy, hắn lại xoa đầu cậu, "Anh nhớ cả rồi."

"Với cả, cái anh hàng xóm em từng nhắc với anh cách đây 6 năm ấy chính là Trương Hân Nghiêu đấy, anh quền rồi à?" Lưu Vũ cười nói, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Châu Kha Vũ lại nhẹ nhàng nói thêm: "Anh ấy bây giờ ổn cả rồi, mở một quán bar với bạn trai của mình, sống một cuộc sống chỉ có hai người."

Ánh mắt Châu Kha Vũ lại càng trở nên dịu dàng, nhịn không nổi chút cay cay trên sống mũi.

Ding- Điện thoại cạnh gối vang lên âm báo tin nhắn.

"Ca ca, anh tìm được cơ hội ở lại Trung Quốc rồi, anh với Tiểu Nhiên có thể tiếp tục ở bên nhau!"

Là tin nhắn của Cao Khanh Trần. Chỉ nhìn dòng này thôi mà cả Lưu Vũ và Châu Kha Vũ đều như nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của anh ấy.

Lưu Vũ ném điện thoại xuống giường, đi tới bên cửa sổ mở rèm ra, ánh mặt trời tràn vào.

"Anh nhìn xem, thiên quang đại lượng, mọi thứ sẽ càng ngày càng tốt thôi."

----

END.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia