ZingTruyen.Asia

Bạo Phong Châu Vũ - Stay with me

Prequel

formyliuyu


Daniel vuốt lấy mép cổ của cái áo măng tô dài đến gần mắt cá nhân của mình, và rồi hắn lướt từng bước trên hành lang vắng.

Băng qua dải nắng mang đặc sệt hương vị oi bức của mùa hè, vượt lên một mảng sắc xanh đỏ hỗn độn dưới nền đất do đi qua tấm lọc màu là tranh kính, bước xuyên một nỗi nhớ vô hình vẫn luôn ngự trị một phần lớn trong trái tim, Daniel đang trở về nhà, hắn đang đi tìm người hắn yêu.

Daniel là Thần chết, và hôm nay là ngày hắn đưa người ấy rời khỏi thế gian này.

Hắn là Thần chết, và hắn đã có một chuyện tình rất đẹp.

Daniel chọn danh phận là đứa con duy nhất của một gia đình thượng lưu gốc Á cho kiếp thứ hai mươi bảy của mình. Không hẳn là hắn nhất định phải quay về làm một đứa trẻ, nhưng hắn thích thế, hắn thà mở mắt ra với một cuộc đời hoàn toàn mới còn hơn là sững lại như một cây cổ thụ đứng nhìn mọi người xung quanh dần dần trở thành cát bụi.

Ở kiếp thứ hai mươi bảy, Daniel từ nhỏ đã được chăm bẵm bởi một vị quản gia trẻ tuổi. Có lẽ gia đình này khá khó tính trong việc lựa chọn quản gia. Họ thích những người có quy củ nề nếp trong mọi hành động, nên đây, vị quản gia nhỏ này, chính là con trai ruột của cựu quản gia của bọn họ, do được giáo huấn từ nhỏ nên phong thái làm việc chẳng có gì để phàn nàn cả.

Người ấy tên Delis, là mối tình đầu tiên của Daniel.

Hắn cũng không rõ từ khi nào mà mình lại bắt đầu có cảm giác yêu ghét của con người, nhưng Daniel sẽ cảm thấy bứt rứt cực độ khi thấy người kia dành sự quan tâm cho ai khác ngoài hắn. Hắn thích nghe giọng của Delis, thích cái cách y cẩn thận kéo rèm cửa rồi đánh thức hắn vào mỗi sáng, thích việc y nhớ hết thảy những thứ về mình, thích nụ cười trong trẻo thư thái của y vào những lần cùng nhau đi dạo bên bờ sông Seine và thích cả âm thanh hồ hởi của y mỗi khi gọi tên con mèo màu vàng mơ mà hai người bí mật nuôi ở sau sân vườn.

''Delis, tôi là Thần chết.''

''Thì ra đây là lời lí giải cho việc ngài lớn nhanh như thổi.''

Đó là lần đầu tiên Daniel thổ lộ về thân phận thật của mình. Và khác hẳn với những gì hắn tưởng tượng, chẳng có tiếng kêu la thất thanh hay sự bài xích ghê tởm nào ở đây cả, Delis đã chấp nhận hắn bằng một cách vô cùng nhẹ nhàng.

''Delis.''

''Tôi nghĩ tôi biết ngài sắp nói điều gì.''

''Em nói xem.''

''Ngài định bảo rằng tôi hãy mãi ở bên ngài, đừng rời khỏi nơi này.''

''Thế em có định trả lời không?''

''Câu trả lời của tôi luôn là có, thưa ngài Thần chết đáng kính.''

Tình yêu của họ vẫn luôn nhẹ nhàng như thế.

Không một lời ngỏ rõ ràng, nhưng tình ý thì đều thể hiện qua hết những lần hắn đợi Delis trước nhà thờ Đức Bà, những cái nắm tay cùng nhau đi qua Khải Hoàn Môn, hay vào những buổi chiều rạng nắng, hắn ngồi bên bàn trà để Delis họa lại chân dung của mình, bao nhiêu tình cảm sẽ được gửi hết vào trong ấy.

Nhưng người và Thần vốn không dành cho nhau.

Sự yên bình của họ dần bị sứt mẻ khi đón những trận sóng tạo nên bởi thời gian.

Delis bắt đầu cảm thấy ám ảnh với những nếp nhăn xuất hiện bên mí mắt của mình, trong khi Daniel vẫn mãi là một cậu trai trẻ ở tuổi xuân thì.

Và hắn cũng không thể tự điều khiển việc này theo mong muốn của mình.

''Tôi thật sự rất sợ.'' Delis nói khi đứng đối diện với tấm gương vào khoảnh khắc mình chuyển sang tuổi bốn mươi cùng với hàng nước mắt lăn dài trên má.

Daniel thường kể cho người mình yêu nghe về những việc hắn thường làm khi mọi người say giấc, rằng hắn sẽ bay lên bầu trời cao, dẫn dắt các linh hồn về miền cực lạc, trao cho họ những ly rượu quên sầu và mở ra cánh cổng của thời gian. Hắn nghĩ, thân phận này cũng chẳng có gì gọi là tệ, vì ít nhất hắn có thể làm Delis cười trong sự thích thú mỗi khi nói về những trải nghiệm chẳng khác nào nội dung trong quyển truyện cổ tích hắn luôn gác trên đầu giường.

Nhưng giờ hắn cũng hoảng sợ, hắn muốn trốn chạy, hai người họ chẳng ai thắng được thời gian.

Daniel từ biệt Delis rồi trở về nơi hắn sinh ra, vùi mình trong một không gian hư ảo với lớp lớp mây, hắn co mình ngày qua ngày để quên đi hiện thực rằng Delis đang dần ghét bỏ hắn.

Hắn đã ngủ một giấc thật sâu, cho đến khi lão gác cổng cảm thấy bất bình và đi đến lay người buộc hắn phải tỉnh dậy.

''Thưa ngài Thần chết, ngài đã ngủ li bì trong vòng bốn ngày rồi, ta e rằng chỉ cần ngài chợp mắt thêm một chút nữa thôi thì ngài sẽ dùng hết thảy các kiếp còn lại để mà ân hận đấy.''

Một ngày bằng những mười năm.

Thế nên hắn mới bàng hoàng quay trở về.

Căn biệt thự năm ấy bây giờ đã mất đi nhiều phần sức sống, xung quanh nhiều lắm cũng chỉ vọng lại tiếng bồ câu vỗ cánh, đêm thì phất lên âm quạ kêu.

''Tôi đã khóa chặt cửa rồi, ngài đúng là không lịch sự gì cả.'' Delis của hắn vùi mình trong đống chăn nệm, khó khăn mà lên tiếng.

Daniel không đáp, hắn chầm chậm tiến đến ngồi bên cạnh giường, đau xót nhìn bàn tay ngày nào còn cầm cọ vẽ chân dung của hắn giờ đây đã trở nên nhăn nheo và bị phủ kín bởi những lớp đồi mồi, và thêm cả run rẩy theo từng nhịp thở của người kia.

''Ngài đến để đưa tôi đi đúng không? Tệ quá, tôi chẳng muốn gặp ngài vào lúc này chút nào.''

Hắn đáp. ''Ta đã trốn chạy quá lâu.''

Và Delis nở một nụ cười ướm đầy ưu não. ''Lúc ngài không ở đây, có nhiều thứ đã xảy ra, nhưng cũng có thể xem như là chẳng có gì mới mẻ cả. Vì, tôi vẫn sống tròn một thân phận của một quản gia, làm mọi việc theo nguyên tắc cho đúng khung giờ, mỗi ngày trôi qua đều như đúc từ một khuôn. Ngược lại, trong lòng tôi thì có biến động nhiều lắm, tôi thở phào vì ngài đã đi, nhưng đồng thời tôi cũng nhung nhớ rồi lùng sục từng hơi ấm của ngài. Tôi mong ngài sẽ không bao giờ trở lại để tôi có thể mãi giấu đi vẻ ngoài già nua, nhưng tôi lại cảm thấy đau lòng mỗi khi nghĩ đến việc tôi phải quên đi mối tình đầu bẽn lẽn của mình một cách sơ sài như thế. Mỗi ngày trước khi ngủ tôi đều đăm chiêu suy nghĩ, sau đó đều kết lại bằng tiếng thở dài cùng với câu than rằng phận mình thật hẩm hiu làm sao.''

''Tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài việc xin lỗi em rất nhiều.''

''Ôi, đôi lúc tôi vô cùng phẫn nộ. Tôi ôm lấy ngài từ khi ngài vừa mới lọt lòng, sau đó ngài lớn nhanh hơn cả cây chanh ngoài vườn- Cái loài cây mà ông Frank luôn vỗ ngực tự hào cho rằng ông là người trồng mát tay nhất cái đất Paris này. Rồi sau đó tôi ngày một già đi, còn ngài thì mãi dừng lại ở độ tuổi đôi mươi đáng quý. . .''

Hắn không nói thêm được lời nào.

Hẳn là Delis giận lắm.

Chính hắn là người bước tới, tạo nên thứ tình yêu tạm bợ rồi quay gót lánh đi, để lại Delis khổ cùng trong mớ suy nghĩ của mình cho đến khi những gì còn lại chỉ là một hơi thở.

Người nằm trên giường ho lên một tràng dài.

Daniel không giấu được sự sợ sệt trong ánh mắt của mình, cả giọng cũng lệch mất đi, vì hắn biết việc gì sẽ xảy ra vào giây tiếp theo.

''Mấy giờ rồi thưa Ngài?''

Daniel bối rối vì trên người chẳng mang theo một thứ gì đó để có thể xác định thời gian, sau đó hắn lia mắt thấy chiếc đồng hồ quả quýt mà Delis thường hay dùng để canh giờ nướng bánh đang được đặt ở trên mặt bàn.

''Sáu giờ kém năm.'' Hắn vội vã nói sau khi bật mặt đồng hồ lên.

''Nếu theo thường lệ thì tôi sẽ bắt đầu làm bữa tối.'' Delis nói.

''Nhưng hôm nay tôi không thể nữa rồi.''

''Dù gì tôi cũng cảm thấy tự hào vì mình đã sống trọn đời của mình với tư cách của một vị quản gia tốt, căn nhà này vẫn đang ngăn nắp kể cả khi mọi người đều rời đi hết cả.''

''Còn về những điều tôi hối tiếc, thì tôi có chút ân hận vì đã yêu ngài, Daniel ạ.''

Delis nói rồi nhắm nghiền mắt lại.

Hắn run rẩy hôn lên lệ chí,

cho buổi phân li.

Lại khoác lên áo măng tô,

đưa em về

cõi đất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia