ZingTruyen.Asia

Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc (Phần 2)

370 - Lo Trước Khỏi Họa

Larose__Q

  Hai mẹ con đều cảm thấy được, đây là Đỗ Thiến diễn trò, mà Đỗ Viễn Minh yêu con, thỏa hiệp, đành phải để mẹ con cô chịu tủi thân. Nhưng mẹ con cô cũng không nói rõ, cũng không bàn luận gì cả, tâm tình bình thường! Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, nhiều năm như vậy đều như thế, không có đạo lý nào năm nay lại không?

Tại Đỗ gia, hai người tự nhiên khó mà nói được gì, dù sao chung quanh còn có người giúp việc, nếu như bị bọn họ nghe được, cho dù Đỗ VIễn Minh vẫn biết rõ là bị Đỗ Thiến biết, nhưng đều là chính mình tìm việc! Nhưng là, vào Đỗ gia là khác rồi. Tuy mẹ con cô ôn hòa, nhưng cũng không thể nhẫn nhục chịu đựng, này rõ ràng là bị người bắt nạt, không trả thù thì thôi, không có đạo lý nào lại bị châm chọc?

Vì thế, Từ Khả Vi tìm Quản Vận Phương, liền nói cho bà biết. Uyển Tình lúc gặp Thiên Tuyết, cũng nói cho Thiên Tuyết biết.

Quản Vận Phương nói: "Hiện giờ mới hai mươi tuổi, cứ như vậy lăn qua lăn lại, về sau ngày còn dài mà. Sớm biết rằng khó ở chung như vậy, em cũng không nên gả!"

"Lần đầu gặp mặt, tuy con bé không vui nhưng không nói gì cả. Em nghĩ là con bé có hiểu biết, tương đối hiểu biết chỉ là vấn đề thời gian."

"Tâm tư con gái rất đơn giản, tiểu nha đầu kia cũng như thế, không phải là sợ ba mình bị cướp đi đi? Em và Uyển Tình cũng sẽ không tranh đoạt với con bé cái gì, khiến cho con bé nhảy dựng lên!" Quản Vận Phương thấp giọng nói: "Uyển Tình hết năm nay là đủ hai mươi tuổi, đợi thêm vài năm nữa là kết hôn rồi. Vị trí hoàn cảnh hiện giờ của hai người không tồi, bình thường có thể ở chung với ai thì lòng vòng hỏi dò xem có người trẻ tuổi nào, về sau bảo vệ không cho phép ngay giữa bọn họ, Đỗ Viễn Minh cưới em, cũng không có khả năng là lợi ích thực tế gì cũng không có, Uyển Tình đã là con gái ông ta, ông ta lấy ra làm đám cưới thương nghiệp, thật sự bình thường!"

"Em để cho Uyển Tình tự chọn! Chỉ cần em còn sống, ông ta đừng mơ tưởng thao túng chuyện hôn sự của con bé!"

Quản Vận Phương lắc đầu: "Đây là em không nhìn ra rồi, em cảm thấy được không, trong nhà kẻ có tiền đều là ăn chơi trác táng, hẳn không đối với nó tốt sao? Mà bản thân cũng không vươn lên, không đáng phó thác cả đời, còn không bằng tìm một người gia cảnh tương tự, chỉ cần nhân phẩm tốt, có năng lực là được?"

"Nếu nhà giàu tử tế là được, đương nhiên tốt. Nhưng là tính kiểu thiếu gia phú nhị đại, tập tính cũng không tốt, nhưng lại muốn UYển Tình thích..."

"Nhỡ đâu Uyển Tình kéo dài một chút, sau cùng còn không phải là đi xem mắt? Điều kiện của con bé tốt, người kia cũng không được kém, hiện giờ em không nghe sáu phương tám hướng, đến lúc đó người kia nhân phẩm không tốt em cũng không biết! Mà còn sau khi kết hôn là củi gạo dầu muối, vẫn còn quan tâm đến cuộc sống tình cảm! Nếu tìm người tương tự, chỉ vì chuyện tiền bạc đã phiền não thì làm gì còn tâm tư duy trì tình cảm nữa? Còn không bằng tìm cho con bé một người có điều kiện, bình thường không cần lo lắng chuyện tiền bạc, tự nhiên cũng có tâm tình gắn bó gia đình."

Từ Khả Vi cảm thấy có đạo lý: "Kia là em còn chú ý đi. Nhỡ đâu tương lai đối tượng kia gian dối cái gì, cũng không thể cái gì cũng biết?"

Quản Vận Phương lắc đầu: "Là đạo lý này, lo trước khỏi họa."

Đến như Uyển Tình bên kia, Thiên Tuyết nói: "Rõ ràng là cô lập mẹ con cậu thôi, quá hẹp hòi, giống như cậu cướp cái gì của cô ta vậy! Ngây thơ! Cậu khẩn trương gả cho anh mình, miễn cho cô ta còn xuất được chiêu gì! Có anh mình, ai còn dám động vào cậu nữa?"

Uyển Tình bất đắc dĩ nói: "Không phải mình muốn nói cái này!"

"A... Như thế nào nghe qua, có vẻ cậu cũng không bài xích thế?"

Thiên Tuyết hỏi lại một tiếng, cầm điện thoại gọi điện cho Mục Thiên Dương: "Em muốn tố cáo anh mình, chắc chắn anh ấy sẽ vui vẻ!"

"Ý mình không phải thế!" Uyển Tình vội vàng chém giết, cả người nằm vắt vẻo trên bàn, sốt ruột nói: "Cậu đừng nói lung tung!"

"Được rồi, được rồi, mình không nói, cậu nhanh ngồi trở lại đi, tất cả mọi người đang nhìn cậu rồi." Các cô ngồi ớ sảnh ăn đồ ăn nhanh, đây là trường học, có bao người đi qua.

Uyển Tình buồn bực trừng mắt nhìn cô, từ từ ngồi trở lại.

Thiên Tuyết hỏi: "Cậu và anh mình thật lâu không gặp rồi? Muốn đi tìm anh ấy không?"

"Không đi!" Uyển Tình dỗi nói: "Qua năm mới, cũng không phải thân thích gì, la cà không tốt!"

"Ai nói muốn đến nhà mình hả?" Thiên Tuyết hỏi: "Đến công ty không được chắc?"

"Kia càng không được." Uyển Tình phản cảm nói: "Lần trước đến công ty, kết quả?"

[ truyen cua
tui đốt net ]❤ "Quản Hạo Nhiên lại không ở đó! Hơn nữa, cậu với anh ta rùng mình lâu như thế, anh ta đã sớm ăn vào khổ cực, sao còn dám?"

Uyển Tình thở dài: "Nói thật, không tốt lắm, người khác nhìn, không biết nghĩ thế nào."


"Cậu là bạn của mình, cậu đi theo mình thì sao?"

Uyển Tình sửng sốt, trong lòng cũng nghĩ đến Mục Thiên Dương, rốt cuộc cố mà làm đồng ý. Sau khi đến công ty, lại bị cho hay là anh đã đi ra ngoài rồi. Thiên Tuyết sửng sốt, rống to với thư ký: "Anh ta đi đâu rồi hả?" Uyển Tình đến tìm mà anh không biết sao, sao lại ngốc như thế, đi chạy loạn!"

Thư ký hoảng sợ: "Có bữa tiệc, gần đây có rất nhiều bữa tiệc!"

Thiên tuyết buồn bực nhìn Uyển Tình: "Chúng ta về thôi chứ?"

"Uhm, trở về đi!"

Thiên Tuyết cảm thấy có chút có lỗi với cô, đã khuyên cô qua đây, trong lòng cô ấy chắc chắn cũng chờ mong, kết quả lại không gặp được?"

Uyển Tình trái lại không sao cả, tuy lúc trước có chút chờ mong, thế nhưng không gặp cũng thoải mái.

Hai người xoay người đi về, Uyển Tình bình tĩnh, Thiên Tuyết ủ rũ. Đi vào thang máy, nghe có người hô: "Đợi một chút! Từ từ!"

Thiên Tuyết nghe âm thanh quen tai, vội vàng nhấn nút dừng đóng cửa, ngẩng đầu thấy Mục Thiên Thành đi tới.

Mục Thiên Thành vọt vào trong thang máy, ồ lên một tiếng: "Sao lại là các em?"

"Hoa đại ca! Nói đi tiệc rồi!"

"Gần đây anh ấy rất bận, khó tìm lắm! Anh thủ ở đây ba ngày, mỗi lần đều chạy qua, bây giờ còn chưa bắt được người!"

"Anh tìm anh ấy làm gì? Muốn tìm anh ấy về nhà?"

"Ai nha, chuyện công sự đương nhiên muốn nói ở văn phòng! Qua năm mới, về nhà không được nói công việc!" Mục Thiên Thành ấn thang máy, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Các em ăn cơm chưa?"

"Không có, anh muốn mời khách thì mời đi!"

Mục Thiên Thành cực kỳ hưng phấn nói: "Mời đó! Muốn ăn cái gì nào?"

Thiên Tuyết nghi ngờ liếc anh một cái: "Không có việc gì tự nhiên lại ân cần, không phải gian trá thì là trộm cắp."

Mục Thiên Thành nhìn cô: "Anh là anh trai em."

Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, hỏi Uyển Tình: "Cậu muốn ăn cái gì?"

Uyển Tình chần chừ nói: "Mình phải về nhà..."

"Gọi điện thoại cho mẹ cậu, cơm nước xong là về thôi!"

Uyển Tình cảm thấy bất tiện, đang muốn từ chối, liền nhận được điện thoại của Từ Khả Vi: "Uyển Tình, con ở đâu thế?"

"Con đang ở bên ngoài với Thiên Tuyết."

"Vậy lát nữa con đến bên Dì Quản đi, dì Quản mời hai mẹ con mình ăn cơm trưa."

Uyển Tình sửng sốt: "Con và Thiên Tuyết gặp anh họ bạn ấy, anh ấy nói muốn mời ăn cơm trưa, con đang muốn hỏi mẹ."

"Anh họ Thiên Tuyết?"

"Uhm, lúc mẹ kết hôn, anh ấy cũng đi dự."   

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia