ZingTruyen.Asia

[Bác Quân Nhất Tiêu H] Phượng Thê Ngô - Cừu Nhỏ Không Ngủ

Chương 6

BachDon

[25-4-2021] Chúc mừng ngày vương gia Bắc Đường Mặc Nhiễm của Tiêu Chiến debut 3 năm (人*´∀`)。*゚+
Hôm qua bận quá nên up chap mới qua ngày mất rùi 🥲

🌸🦁🐱🌸

Chương 6

Đây là chuyện gì?

Tiêu Chiến vốn tưởng rằng Vương Nhất Bác sẽ bị y chọc giận, hai người ắt phải đối chọi tranh chấp gay gắt một phen, tiểu vương gia càn quấy này nếu không vui, khó mà nói sẽ lại muốn dùng cách ti tiện gì tới đối phó y. Nhưng Vương Nhất Bác lại đột nhiên cụp mi rũ mắt bắt đầu giả ngốc lại thật sự có hiệu quả khiến y bị chặn lại một cái, Tiêu Chiến mờ mịt trong chốc lát, mắt phong thu hồi, hờ hững nói: "Ngươi tự tìm."

Vương Nhất Bác bĩu môi không nói nữa, chỉ kéo cái ghế gỗ đàn tới ngồi bên mép giường, làm bộ vừa xoa vừa thổi mu bàn tay mình, trái một hơi phải một hơi, vừa thổi vừa ra vẻ ta đây liếc mắt quan sát vẻ mặt Tiêu Chiến mà khuôn mặt đối phương nhìn cũng không thèm nhìn hắn, vốn chẳng có chút bộ dáng đau lòng nào.

Aiz.

Vương Nhất Bác dĩ nhiên là giả bộ, tính hắn ngang bướng là do từ nhỏ đã quen được nuông chiều nhưng cũng không phải ở trước mặt ai cũng đều sẽ ngang ngược như vậy, vẫn có người khiến hắn sợ hãi.

Chẳng hạn như mẫu phi đã qua đời của hắn, khi còn sống thân thể suy nhược, không thể tức giận được mà hắn năm ba ngày lại gây tai hoạ, mỗi khi mẫu phi giáo huấn hắn đều sẽ nổi giận, hắn liền sẽ cúi đầu ngoan ngoãn nghe theo, mười lần chẳng sai.

Thế nhưng hắn nên hiểu, Tiêu Chiến với hắn lại không có mẫu tử tình thâm gì sao có thể chỉ dựa vào một câu mềm mỏng liền không còn so đo hiềm khích lúc trước nữa?

Bầu không khí cương nửa ngày, Tiêu Chiến vẫn không mảy may để hắn vào mắt, Vương Nhất Bác bị lạnh nhạt, chớp chớp mắt, không bỏ qua mà hỏi tới: "Thật sự không có chút nào đau lòng cho ta sao?"

Sự kiên nhẫn của Tiêu Chiến hoàn toàn cạn kiệt, quay đầu nhìn hắn, cũng không cứng rắn tranh luận với hắn nữa, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Đoan Vương điện hạ, ngươi thật sự cảm thấy như vậy rất thú vị sao?" Hạ nhân cưng chìu hắn đã quen, khi hắn giở tính trẻ con, được, vậy Tiêu Chiến tạm thời sẽ xem hắn như là người chưa trưởng thành. Ngươi không hiểu lý lẽ, ta sẽ nói lý lẽ với ngươi.

"Ngươi bảo vệ an nguy cho Tiêu gia ta, ta vô cùng cảm kích nhưng ngươi hà tất phải dùng cách hoang đường như vậy để ta tới báo đáp chứ? Rốt cuộc Vương gia ngươi là cảm thấy thú vị hay là do lúc trước nhiều lần đến mời đều bị ta từ chối nên ghi hận trong lòng, muốn mượn cơ hội này để hỏi tội ta?"

Vương Nhất Bác lãnh đạm lắc đầu, "Đều không phải, ta thật sự yêu thích Mặc Nhiễm công tử ngươi."

Hay cho một câu thật sự yêu thích. Bởi vì yêu thích nên có thể không từ thủ đoạn mà giam người lại trong tường viện của ngươi, không chút nào quan tâm xem đối phương có tình nguyện hay không, tình cảnh thế nào. Trên đời này sao lại có người ích kỷ như vậy chứ?

Tiêu Chiến nghiêm mặt, "Ta lại nói rõ ràng với ngươi một lần nữa, ta là nam tử bình thường, có nguyên tắc làm việc của mình cũng có tâm ý thuộc về ta, dù ngươi có nhốt ta vào Thê Ngô Các này năm năm, mười năm ta cũng sẽ không có khả năng giống như ngươi hy vọng mà nảy sinh tình cảm với ngươi, càng sẽ không giống như những người khác sợ hãi hào quyền mà cố ý lấy lòng cho nên chỉ sợ không quá bao lâu Vương gia sẽ đối với ta đừng nói là yêu thích mà ngay cả nhìn thêm nhiều một chút cũng sẽ cảm thấy khó chịu, cho nên ngươi thật sự cảm thấy cứ mãi dây dưa với ta như vậy thật thú vị sao?"

"Bổn vương không cần ngươi cố ý lấy lòng." Nói thật, trước khi Tiêu Chiến dùng trâm cài đâm vào trong cơ thể mình, Vương Nhất Bác cảm thấy thuần phục một người có thân phận địa vị thấp hơn nhiều so với mình như vậy cũng không phải là chuyện khó, thậm chí hắn còn không thèm suy xét xem cái gì là thật tình hay không thật tình, chỉ cần Tiêu Chiến ở trước mặt hắn có thể ngoan ngoãn nghe lời, lấy hắn làm chủ là được.

Nhưng bây giờ hắn phát hiện, muốn để Tiêu Chiến nghe theo thật sự là một việc nói thì dễ mà làm thì khó như lên trời.

Người này thật ra rất đơn giản, giống như lời đồn trên phố, hắn là quân tử trong ngoài như một, thà không khuất phục, dù có khó khăn thì trên mặt vẫn sẽ không giả ý lấy lòng. Cho nên muốn người của hắn cũng muốn tâm của hắn, thật ra là cùng một việc.

"Mặc Nhiễm, chuyện tối hôm qua coi như bổn vương khiến ngươi thiệt thòi, hôm nay ta hứa với ngươi hai lời hứa."

"Thứ nhất, tuy ngươi và ta đã thành thân nhưng trước khi ngươi cho phép ta sẽ không lại chạm vào ngươi càng sẽ không dùng sức mạnh đối với ngươi."

"Thứ hai, ta đáp ứng ngươi, bất kể khi nào, an nguy trên dưới của Tiêu gia ngươi, ta đều sẽ nhất định dốc toàn lực hỗ trợ."

Thời khắc này Vương Nhất Bác hoàn toàn không còn thấy được sự phóng đãng như lúc trước, nếu không phải Tiêu Chiến tự mình trải qua quá trình bị bức hôn bị hạ dược thì chắc chắn sẽ cho rằng hắn thật sự là một chính nhân quân tử.

Nhưng lời hay ý đẹp lại có tác dụng gì? Loại người này, tự cho là đúng, tính tình thất thường, vốn không đáng tín nhiệm.

Trong lòng Tiêu Chiến cố thanh tỉnh lại thanh tỉnh, tục ngữ nói đưa tay không đánh người mặt cười, thật sự cũng ổn, giả bộ cũng được, mấy câu nói đó của Vương Nhất Bác xem như cũng cung kính, mặc dù không thể tin hắn cũng không tiện nói lời khó nghe gì nữa.

Thấy sắc mặt Tiêu Chiến có chút hòa hoãn, Vương Nhất Bác liền hỏi y: "Ngươi nguôi giận chưa?"

Tiêu Chiến không nói nguôi giận hay không nguôi giận mà nói với hắn: "Nếu như thế liền thỉnh Vương gia nói được làm được."

"Đương nhiên." Vương Nhất Bác cười một tiếng, khi cười hai bên khóe môi sẽ có dấu ngoặc nhỏ khiến cho khuôn mặt của hắn càng thêm ngây thơ vô hại.

Tiêu Chiến thầm than tướng mạo thật biết gạt người, trách không được Bội Cô lại nói hắn tâm tư thuần lương, còn không biết hắn ở trước mặt trưởng bối trong nhà sẽ giả vờ khéo léo như thế nào nữa.

Vương Nhất Bác thấy thái độ y biến tốt, chớp thời cơ rèn sắt khi còn nóng hỏi y: "Còn yêu cầu gì khác thì ngươi cứ nói, bổn vương đều sẽ đáp ứng ngươi."

Tiêu Chiến cân nhắc một lát, nếu hắn đã nói như vậy, vậy mình liền thẳng thắn nghĩ gì nói nấy. "Ta thích yên tĩnh, có thể khẩn cầu Vương gia nếu không có việc gì thì đừng tới Thê Ngô Các, cho phép ta có một nơi tự tại."

"......" Khuôn mặt Vương Nhất Bác suýt nữa sụp đổ tại chỗ, vốn tưởng rằng y sẽ nói vài câu như là "Sau này Vương gia phải đối xử với ta thật tốt" gì đó, nào biết lại bị y cự tuyệt ngàn dặm?

Tiêu Mặc Nhiễm à Tiêu Mặc Nhiễm, ngươi nơi nào có cái gì mà kinh thành đệ nhất công tử chứ, rõ ràng là kinh thành đệ nhất khó làm.

Đáy mắt Vương Nhất Bác tràn đầy cảm xúc mất mát, ôn nhu nói: "Nhưng nếu ta nhớ ngươi cũng không thể tới sao? Đồng ý không làm việc gì quá giới hạn với ngươi, quy quy củ củ nhìn ngươi cũng không được sao?"

Tiêu Chiến chưa từng gặp người không đứng đắn như vậy, tuy rằng từ nhỏ liền có hôn ước trong người, lớn lên cùng cô nương thanh mai trúc mã nhưng từ trước đến nay y đều quy ngôn củ bước, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói, chưa bao giờ nói những lời tuỳ tiện phóng đãng như vậy, lúc cô nương nhà người ta thổ lộ tâm ý với y, vừa súc tích vừa kín đáo, hận không thể không dính từng câu từng chữ tình vào.

(Quy ngôn củ bước: lời nói và hành động đều nghiêm túc theo quy tắc.)

Lần đầu tiên trong đời gặp phải hạng người không biết xấu hổ như Vương Nhất Bác, hai người bọn họ còn đều là thân nam nhi đích thực, bị buộc vào bước đường này đã là sai lầm vô cùng, sao chịu cùng hắn nói mấy lời tán tỉnh gì chứ.

Tiêu Chiến nhất thời cảm thấy xấu hổ khó nhịn, đành phải né tránh khỏi ánh mắt tình ý miên man của Vương Nhất Bác, "Nếu Vương gia không có chuyện gì khác, xin hãy trở về đi."

Bình thường khi Vương Nhất Bác không bị cảm xúc ảnh hưởng sẽ khôn khéo thật sự, hắn biết Tiêu Chiến có tính như vậy cần phải biết điểm dừng, không thể cứng rắn quá mức cũng không thể mềm mỏng quá mức, nếu y đã không vui mà ngươi còn cứ bám dính lấy y sẽ càng khiến y chán ghét.

Vì thế lưu luyến không rời dặn dò y: "Vậy được, ta không quấy nhiễu ngươi nữa nhưng nếu ngươi muốn gặp ta thì kêu hạ nhân đến Vĩnh Xuân Các thông báo với ta một tiếng, bất kể khi nào ta đều sẽ nhất định tới thăm ngươi."

Tiêu Chiến đối với loại đối thoại mềm mỏng như vậy thật sự tránh còn không kịp, nghiêng đầu sang một bên, mi tâm nhăn chặt thành một đường, một câu đáp lại cũng không có. Vương Nhất Bác thấy y như thế cũng không ráng nán lại thêm lâu, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

------------------

Cửa phòng vừa mở, hắn bị dọa tới mức hít vào một hơi khí lạnh.

Chỉ thấy Bội Cô cùng mấy nha đầu đầy tớ ghé tai vào cửa, lỗ tai dán lên cửa phòng, đang âm thầm hồi hộp thám thính âm thanh bên trong. Dường như không nghe thấy Vương gia đi ra, khi hắn mở cửa thì những người này đều không kịp tản ra, suýt chút nữa là ngã hết vào trong phòng rồi.

Vương Nhất Bác trừng mắt, kinh hoàng chỉ một ngón tay về phía bọn họ quát: "Làm càn!"

Bội Cô sợ quấy nhiễu đến Tiêu Chiến liền vội vã duỗi tay đóng cửa lại, lôi kéo Vương Nhất Bác đi ra ngoài, nha đầu đầy tớ một bên cũng vây quanh lại đây, vây Vương Nhất Bác ở chính giữa.

Bội Cô cười nhìn dáng vẻ ngây thơ của hắn, thấp giọng hỏi: "Thế nào rồi?"

Vương Nhất Bác bị bộ dáng thần kinh bất thường của đám hạ nhân này làm cho không thể hiểu được, cau mày hỏi lại: "Cái gì mà thế nào rồi?"

"Tiêu công tử a, Vương gia dỗ được rồi sao?"

Vương Nhất Bác trợn trắng mắt, soạt một tiếng vung quạt xếp ra khinh thường nói: "Dỗ cái gì mà dỗ, ta là Vương gia, y là trắc phi, nào có đạo lý ta dỗ y."

"Ồ?" Bội Cô nghe mà đầu óc mơ hồ, vừa rồi cách cửa nghe không rõ ràng lắm, chỉ nghe thấy hai chủ tử ở bên trong lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu, còn tưởng rằng Vương gia đây là đang nói chuyện riêng tư với Tiêu công tử, vợ chồng son tiêu tan hiềm khích lúc trước.

Đầy tớ đứng một bên nhanh mồm nhanh miệng, nhìn qua cũng không biết sử dụng đầu óc cho tốt lại nói tiếp: "Nhưng sao con nghe được Vương gia nói 'Cái gì cũng đồng ý với ngươi' mà......"

Cây quạt của Vương Nhất Bác chợt gõ một cái thật mạnh lên trán hắn, "Ngươi nghe lầm!"

Đầy tớ bị đau liền rên ai da một tiếng, lẩm bẩm lầm bầm vẫn không phục, rõ ràng là nói như vậy mà.

Vương Nhất Bác hắng giọng một cái, "Bổn vương nói không có chính là không có, cô cô, Thê Ngô Các này đã có chủ nhân mới, mấy người các ngươi phụ trách hầu hạ có phải nên bớt chút thời gian dạy lại quy củ cho người mới hay không? Hầu hạ Vương gia như thế nào còn cần bổn vương tự mình tới dạy y hay sao?"

"Cái này......" Bội Cô cùng bọn hạ nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, dĩ nhiên bà hiểu rõ tính tình của Vương gia, quả thực sẽ không hạ mình đi dỗ người khác. Nhưng sao bà lại cảm thấy Tiêu công tử này khác với những người khác, vốn dĩ Hoàng Thượng không đồng ý hôn sự này nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức mới cưới được người về, chắc chắn là phải đối xử khác biệt với y nhưng chính hắn còn mạnh miệng không dám thừa nhận.

Tám chín phần mười là người ta chưa cho hắn sắc mặt tốt, ở nơi này chết vì sĩ diện chứ gì.

Bội Cô cũng không nỡ vạch trần, khom người nói: "Vâng, chờ công tử dưỡng thương tốt rồi ta sẽ dạy y quy củ của Vương phủ thật tốt."

"Ừm." Vương Nhất Bác vừa lòng gật đầu, quét mắt hết một vòng sân Thê Ngô Các, ra vẻ nghiêm khắc nói: "Trước khi chủ tử của các ngươi học tốt quy củ thì bổn vương sẽ không đến nữa."

Thật là lợi hại, rõ ràng là người ta muốn ngươi đừng tới quấy rầy, theo ngươi vừa nói lại đảo thành ngươi lạnh nhạt với người ta.

Vương Nhất Bác nói xong cũng không ở lại lâu, hướng về tùy tùng của hắn hô một tiếng "Chuẩn bị xe" rồi sải bước rời khỏi.

"Vương gia đi đâu vậy?" Lẽ ra Vương Nhất Bác muốn đi đâu, làm hạ nhân thì không nên hỏi nhiều nhưng trong tiềm thức Bội Cô cảm thấy người đã thành hôn thì không nên lại ham chơi như trước nữa, nhịn không được muốn nhắc nhở hắn một chút.

Vương Nhất Bác lại thật thẳng thắn, giơ tay lắc lắc cây quạt, vui vui vẻ vẻ đáp ba chữ: "Định Phương Lầu,"

Được...

🌸🦁🐱🌸

Chỉ vì lời hứa thứ hai mà sau này Bo Bo bị ngược rất thê thảm 😢

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia