ZingTruyen.Asia

(Bác - Chiến) Nhất kiến chung tình - Vạn dặm đào hoa [Hoàn]

Chương 3 : Tiểu vương tử (Thượng)

NgcNguynThMinh1

- Tiêu Chiến, chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ chuyển tới kinh thành.

Đôi mắt to tròn ngước lên nhìn Tiêu phu nhân:

- Tại sao vậy mẫu thân, ở đây không phải rất vui sao?

Tiêu phu nhân cúi xuống vuốt mái tóc mềm mại xinh đẹp:

- Ở đây vui nhưng kinh thành còn vui hơn nhiều, con nhất định sẽ thích.

Tiêu Chiến lắc đầu nguầy nguậy:

- Không, con muốn ở đây, ở đây có rừng mới đi săn được, kinh thành chán lắm.

Tiêu phu nhân cười khổ:

- Được rồi, không nói chuyện này nữa, ta đi xem đại huynh của con chuẩn bị thế nào rồi.

Tiêu Chiến nhìn theo bóng Tiêu phu nhân, ánh mắt long lanh đầy hờn dỗi:

- Tới kinh thành làm gì chứ, đã thế hôm nay ta phải đi săn cho thỏa mới được.

Nghĩ là làm, Tiêu Chiến xách cung dắt ngựa thẳng hướng khu rừng ngoại thành mà tiến, Quỳnh Như thấy thiếu gia phóng ngựa đi mất cản không nổi chỉ có thể bất đắc dĩ chạy tới báo với Tiêu phu nhân.

Tiêu phu nhân nghe Quỳnh Như nói cũng không nghĩ ngợi quá nhiều, Tiêu Chiến tuy mới mười một tuổi nhưng trước giờ tiễn pháp xuất chúng, cưỡi ngựa bắn cung trăm tên trăm đích, không biết từ trượt viết như thế nào, khẳng định đi săn không gặp khó khăn gì lớn. Hơn nữa, trong khu rừng ngoại thành không có nhiều thú dữ, không đáng lo.

Nhưng người tính không bằng trời tính, Tiêu Chiến mải mê đuổi theo một con nai không để ý trên bầu trời từ lúc nào mây đen đã ầm ập kéo tới, tiếng sấm sét đùng đoàng ngang dọc khiến con ngựa bất ngờ sợ hãi mà cuống lên hất người trên thân ngã bịch xuống đất rồi chạy thẳng.

Tiêu Chiến đưa tay phủi đất đứng dậy, bực mình nhìn theo bóng con ngựa hung hăng mắng:

- Đồ chết nhát nhà ngươi...Đợi ta về có bảo mẫu thân đem ngươi ra làm tiệc không.

Tiêu Chiến đứng mắng một hồi mới nhận ra có mắng thêm thì con ngựa cũng chẳng quay lại, đành bất mãn lò dò tìm đường về phủ. Đi được một đoạn, cậu bỗng cảm thấy hình như đã dẫm lên một cái gì đó mềm mềm trơn trượt, sau đó là một cỗ đau nhói từ cổ chân truyền tới, liền cúi đầu xuống nhìn thì thất kinh ngã bệt ra đằng sau.

Một con rắn bạch sắc cỡ hai ngón tay đang nhanh chóng bò đi, để lại nơi cổ chân trắng nõn xinh đẹp hai dấu răng sâu hoắm tạo thành lỗ đang rỉ máu. 

Đôi mày thanh tú nhíu lại vì đau, Tiêu Chiến nhanh tay xé một mảnh vải từ vạt áo thắt chặt trên chỗ bị cắn một chút ngăn độc phát tán, rồi chống tay định đứng dậy tiếp tục tìm đường về phủ.

Nhưng vừa đứng lên, chân đau lại vô lực ngồi thụp xuống, cố gắng mấy cũng không thể đi được. Nhìn sắc trời sắp mưa, cậu thở hắt ra một tiếng:

- Chết tiệt.

Cứ tình hình này, mưa lại càng không thể về. Trời tối không thấy Tiêu Chiến trở về, Tiêu phu nhân nhất định sẽ cho người đi tìm, nhưng từ giờ đến tối mà không tìm cách lấy độc ra thì vô phương cứu chữa. Mà cậu hiện tại đến đi còn không nổi, nói gì đến đi tìm thảo dược.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến không khỏi lo sợ. Cho dù có kiêu ngạo tự tin đến mấy, đối diện với cái chết ai cũng sẽ không tránh khỏi lo sợ. Chưa kể cậu mới có mười một tuổi, thông minh hơn người, tiền đồ vô lượng, đối với cuộc đời thực sự vô cùng luyến tiếc.

Khi nước mắt sắp sửa không kìm được tràn ra trong sự bất lực, Tiêu Chiến bỗng nghe bên tai một tiếng gọi trong trẻo từ tính:

- Tiểu huynh đệ, ngươi sao thế?

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên, tựa như chết đuối vớ được phao, ánh mắt đầy mừng rỡ đáp:

- Tiểu huynh đệ, ta bị rắn cắn rồi, có thể đỡ ta dậy được không?

Tiểu hài tử kia thấy sắc mặt Tiêu Chiến tái nhợt bất ổn thì không nói gì trực tiếp ngồi xuống vén ống quần cậu lên xem xét, thấy hai vết cắn sâu hoắm thì giọng trầm xuống:

- Nhanh, ta cõng ngươi.

Trong khi Tiêu Chiến còn đang ngẩn ngơ thì tiểu hài tử đã kéo tay đỡ cậu đứng dậy vòng tới bám trước cổ hắn, đoạn đưa cung tên cho Tiêu Chiến cầm rồi cõng người đi. 

Tiêu Chiến có chút ngại ngùng nói:

- Nhà ta ở hướng tây trong thành, phiền ngươi...

Tiêu Chiến nói chưa dứt câu thì tiểu hài tử kia đã trầm giọng ngắt lời:

- Quá xa, ngươi sẽ phát độc mà chết. Với lại sắp mưa rồi.

Tiêu Chiến cảm thấy người này cũng thật quá thẳng thắn, ngập ngừng một lúc mới lên tiếng hỏi:

- Vậy phải làm sao đây?

Tiểu hài tử khẽ hất mặt về phía trước, Tiêu Chiến nhìn theo liền thấy một cái hang nhỏ, có vẻ đủ cho hai người cùng trú trong đó mới thở ra một hơi:

- Tốt quá rồi.

Tiểu hài tử cõng Tiêu Chiến vào hang, nhẹ nhàng đặt xuống rồi dặn dò:

- Ngươi ở đây, ta đi tìm thảo dược.

Tiêu Chiến định hỏi ngươi tìm ở đâu nhưng người kia đã nhanh chân chạy đi mất, đành mệt mỏi tựa lưng vào thành hang chờ đợi. 

Đến tận sau này nghĩ lại, chính Tiêu Chiến cũng không hiểu khi đó bản thân lấy đâu ra tin tưởng để ngồi đó đợi người kia đem thảo dược về, hắn hoàn toàn có thể bỏ mặc Tiêu Chiến ở đó, dù sao cũng là người dưng nước lã, việc gì phải nhọc lòng để tâm.

Nghĩ đi nghĩ lại, có thể là do khí chất toát ra từ vị tiểu huynh đệ này khiến người ta rất vững tâm, cả giọng nói trầm từ tính mang lại cảm giác cực kỳ tin cậy. 

Hơn nữa, lúc đó cậu đâu còn lựa chọn nào khác ngoài ngồi đó hi vọng, tính mạng này thực sự là giao cả vào tay một tiểu hài tử xa lạ chưa gặp bao giờ.

Tiêu Chiến ngồi đợi được một khoảng ngắn thì tiểu hài tử nọ quay lại, trên tay cầm một nắm thảo dược, người ướt sũng vì nước mưa. 

Hắn không hỏi qua Tiêu Chiến, cởi y phục đang dính nước vắt lên một mỏm đá nhô ra ở thành hang rồi ngồi xuống nhanh chóng xử lý vết thương.

Tiểu hài tử khẽ cau mày nhìn hai lỗ cắn đang dần chuyển sang màu tím, không do dự cúi đầu xuống trực tiếp dùng miệng hút máu độc ra ngoài. 

Tiêu Chiến ánh mắt có chút hỗn loạn, định lên tiếng thì cơn đau từ chân truyền tới khiến lời đến miệng không tuôn ra nổi, chỉ có thể cắn răng nhìn người kia nhổ từng ngụm máu đen sì xuống đất.

Tiểu hài tử hút hết máu độc ra ngoài mới cầm nắm thảo dược lên vò nát rồi nhét vào hai vết cắn trên chân Tiêu Chiến, dùng vải buộc chặt lại. Xong xuôi mới ngẩng đầu lên hỏi:

- Đỡ hơn chưa?

Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu, đưa tay lau đi vệt máu còn đọng lại nơi khóe miệng khiến người kia khựng lại, lúng túng quay đầu đi chỗ khác bâng quơ nói:

- Ngươi cứ ở đây, đợi tạnh mưa ta cõng ngươi về.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng gật đầu, đoạn nhìn người kia khẽ hỏi:

- Tiểu huynh đệ, ngươi bao nhiêu tuổi?

Tiểu hài tử nhàn nhạt đáp:

- Mười hai.

Tiêu Chiến vui vẻ cảm thán:

- Vậy ngươi hơn ta một tuổi, ta phải gọi ngươi là ca ca rồi.

Tiểu hài tử không đáp, gương mặt đẹp đẽ thoáng chút bối rối.

Tiêu Chiến không để ý sự bối rối của hắn, chỉ cười lấp lánh:

- Tiểu ca ca, ta tên Tiêu Chiến, ngươi tên là gì?

Tiểu hài tử khẽ đáp:

- Gọi ta tiểu vương tử là được.

Tiêu Chiến chu môi:

- Không, ta muốn biết tên thật của ngươi kìa.

Tiểu hài tử quay lưng về phía Tiêu Chiến, không mặn không nhạt hỏi:

- Thấy không? Từ khi sinh ra đã có rồi.

Tiêu Chiến tròn mắt kinh ngạc nhìn chăm chú vết bớt hình chữ Vương màu vàng kim trên lưng tiểu hài tử, cuối cùng gật đầu:

- Ta hiểu rồi.

Tiểu vương tử gật đầu, im lặng ngồi một chỗ vận công làm ấm cơ thể vừa dính nước lạnh. Tiêu Chiến ngồi phía đối diện không nhịn được thầm đánh giá dung nhan của người trước mắt.

Luận về tướng mạo, ngũ quan tinh xảo, tuấn mĩ góc cạnh, bàn về phong thái, tuổi còn nhỏ đã toát ra khí chất vương giả, mạnh mẽ cường liệt, thật khiến cho người khác không khỏi cảm thấy có chút áp bức. Tiêu Chiến thầm nhủ tiểu vương tử này lớn lên nhất định vô cùng thuận mắt, có thể khiến ngàn ngàn thiếu nữ say như điếu đổ.

Tiêu Chiến nhìn ngắm người kia được một lúc mới để ý thấy bên cạnh hắn có đặt ngay ngắn một miếng ngọc bội trong suốt ánh kim rất đẹp liền trầm trồ:

- Tiểu vương tử, miếng ngọc đó thật đẹp.

Tiểu vương tử mắt vẫn nhắm, thuận miệng đáp:

- Là mẫu thân tặng cho ta.

Tiêu Chiến à một tiếng, lại cảm thấy tiểu vương tử này không phải người thích nói chuyện, đành miễn cưỡng im lặng đưa mắt nhìn màn mưa trắng xóa.

Ngồi được một lúc, Tiêu Chiến bỗng cảm thấy lạnh run người. Khí lạnh từ nước mưa cộng thêm vết thương không nhẹ khiến cho cơ thể nhỏ bé không nhịn được run lên từng đợt. 

Tiểu vương tử mở mắt ra thấy sắc mặt Tiêu Chiến có chút tái nhợt thì lo lắng hỏi:

- Có lạnh lắm không?

Tiêu Chiến rất thành thật đáp:

- Có

Người kia đi tới gần Tiêu Chiến, trầm giọng hỏi, trong mắt ánh lên một tia bối rối:

- Ta ôm ngươi?

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, nhu thuận gật đầu:

- Được.

Tiểu vương tử ngồi xuống cạnh vòng tay ôm lấy Tiêu Chiến vào lòng, vận nội công lên. Tiêu Chiến lúc bị ôm có chút bất ngờ, lại cảm nhận được một cỗ ấm áp mạnh mẽ bao bọc xung quanh thì khẽ cười:

- Cảm ơn ngươi, tiểu vương tử.

Tiểu hài tử như có như không đáp:

- Không có gì.

Tiêu Chiến theo đà nói tiếp:

- Tiểu vương tử, tim ngươi đập mạnh thật đó, hẳn là nội công rất thâm hậu.

Tiểu vương tử nghe vậy thầm giật thót một cái, tai hơi đỏ lên, ngoài mặt điềm tĩnh mà tim không tự chủ được đập càng thêm mạnh. 

Nội công của hắn quả thực không phải dạng vừa, nhưng ai nói tim đập mạnh là do nội công vậy, là do hồi hộp đó. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một thứ đẹp đẽ đáng yêu đến vậy, lại ôm người ta trong lòng nên tim mới đập mạnh như vậy có được không?

Vào khoảnh khắc đó, Tiêu Chiến cảm thấy lồng ngực người kia chính là thứ cả đời này mình muốn dựa vào, tựa như duyên trời đã định, nhất kiến chung tình. 

Đôi mắt dần nhắm lại vì cơn buồn ngủ, trong cơn mơ khẽ truyền tới một câu nói nhẹ nhàng tựa mây cuốn:

- Tiểu vương tử, sau này ta muốn gả cho ngươi...

Tiểu vương tử trong tiếng mưa ầm ầm ngoài kia rất rõ ràng nghe được một câu này, khóe miệng cong lên một đường tuyệt đẹp, nhìn ngắm người trong lòng thủ thỉ:

- Là ngươi nói.

Đoạn đưa mắt nhìn màn mưa trắng xóa, tiểu khả ái, ngươi nói xem hôm nay chúng ta gặp được nhau, có phải là định mệnh hay không. Bất kể sau này thế nào, ta cũng muốn gặp lại ngươi một lần nữa.

Trên đời này mấy ai tin vào bốn chữ nhất kiến chung tình, đơn giản vì người ta cho rằng chỉ vừa mới gặp nhau thì làm sao có thể nảy sinh tình cảm. Nhưng có những người, theo đúng nghĩa đen, lần đầu gặp mặt, lần đầu nhìn vào mắt người kia liền thấy cả đời sau này của mình đều ở trong đó.

Uống nhầm một ánh mắt, say cả đời

Trót thưởng một nụ cười, nhớ trọn kiếp.

Dây tơ hồng đã buộc sẵn, chỉ đợi hai chủ nhân tìm thấy nhau nữa mà thôi.



~ ~ ~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia