ZingTruyen.Asia

Bac Chien Nhan Dinh Chinh La Anh Hoan

" Nhất Bác làm ơn, xin em đừng ngủ có được không? chúng ta nhất định sẽ rời khỏi đây, anh nhất định sẽ đưa em an toàn đến bệnh viện.

Nhất Bác nhìn anh! không được ngủ, chỉ cần em bây giờ nghe lời anh, sau này bất kể là em muốn gì anh đều sẽ nghe theo em hết, chỉ cần là lời em nói tất cả anh đều nghe theo có được hay không? Nhất Bác, em có đang nghe anh nói không? làm ơn ..."

Trong căn phòng tối ẩm thấp đầy lạnh lẽo, từng tiếng nấc nghẹn vang lên từng đợt, mang theo bao nhiêu tuyệt vọng cùng bất lực mà cầu xin.

Ngừoi con trai nằm bất động trên giường, thật sự ngay lúc này không còn ổn nữa rồi, bản thân chỉ còn biết nhìn ngừoi con trai trước mặt mà gào khóc trong tuyệt vọng.

Người con trai mà anh yêu, ngừoi mà anh luôn dùng cả mạnh sống để bảo vệ, vậy mà ngay lúc này ngừoi đó lại đang nằm trên vũng máu với hơi thở yếu ớt, trái tim anh hiện như đang bị ai đó bóp nghẹn, không cách nào có thể thở bình thường được nữa.

Người con trai mạnh mẽ kiên cường, lúc này đây chỉ còn là một kẻ yếu ớt bất lực đến đáng thương.

" Vương Hải Khoan, tất cả tôi sẽ nghe theo lời anh, chỉ cần anh tha cho em ấy, những gì anh muốn, tôi nhất định sẽ làm theo, làm ơn dừng lại đi có được không?  tôi cầu xin anh."

Tiêu Chiến dùng hết sức lực yếu ớt của mình mà cầu xin ngừoi đối diện, nhưng Vương Hải Khoan vẫn tuyệt nhiên bỏ ngoài tai những lời của Tiêu Chiến, Hắn chỉ mặc sức cừoi ngả ngớn, giống hệt như một con thú đang phát bệnh cứ thế mà mặc sức vùng vẫy.

"Vương Nhất Bác à Vương Nhất Bác, mày rốt cuộc cũng có ngày hôm nay, dáng vẻ này mới thật sự xứng đáng với con ngừoi của mày."

Đối với từng lời lẽ đầy sự cợt nhả của đối phương Vương Nhất Bác cơ hồ không hề để tâm đến, bên tai chỉ đang nghe thấy tiếng nói của anh, Thân thể nằm trên nền đất lạnh lẽo rất nhanh liền có cảm giác, hai tay bắt đầu di chuyển, cố gắng chậm chạp gượng ngồi dậy, sức lực phi thường lúc này đây có lẽ đã là giới hạn cuối cùng của bản thân hắn.

" Mẹ kiếp, cmn mày đang làm cái quái gì thế hả? Vương Nhất Bác nó là em trai ruột của mày..."

"Em trai?"

Từng tiếng hét lớn vang lên bên tai lại khiến Vương Hải Khoan càng lúc càng trở nên mất khống chế, hắn đảo mắt nhìn về phía Cha mình đang trừng mắt  đầy căm phẫn, trong lòng lại bùng lên ngọn lửa dữ dội.

"Ông, từ bao giờ lại quan tâm đến nó như vậy? chẳng phải ngay từ đầu mọi chuyện đã đều nằm trong sự tính toán của ông hay sao?"

"Mày... mày đang nói cái quái gì vậy hả?"

Đến mức này, Vương Hải Khoan không thể bình tĩnh thêm được nữa, hắn muốn chặn lại lời lẽ đầy giả tạo trên con người đầy mưu kế bẩn thỉu ấy. Loại ngừoi như ông ta không xứng đáng để làm cha.

" Vậy chúng ta cùng nhau nói hết mọi  chuyện ngay tại đây đi, dù sao trước lúc chết nó cũng nên biết hết mọi sự thật về ông."

Vương Hải Khoan ôm tay chậm rãi tiến lại ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn về Vương Nhất Bác, nhìn người con trai đang gắng gượng ngồi dậy trong vũng máu, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, trong ánh mắt lúc này chỉ còn sự lạnh lẽo đến phát sợ.

"Chẳng phải ông ngay từ đầu đã đưa chính con trai mình vào kế hoạch bẩn thỉu của ông hay sao?

Ngay từ đầu ông đã nghi ngờ Tiêu Chiến nhưng vẫn cố ý để hắn ta bên cạnh con trai ông, không phải là vì ông đã nghi ngờ hắn ta chính là đứa nhóc năm xưa không phải sao?

Mặc dù biết rằng tên đó rất đáng nghi, có thể con trai ông cũng sẽ gặp nguy hiểm,  nhưng ông vẫn một mực để hắn bên cạnh nó, chỉ là muốn thăm dò xem hắn ta thực sự có phải là con trai của Chu Kính Đình,  kẻ dám phản bội lại ông năm xưa?

Ông đã lợi dụng chính con trai mình mà không cần suy nghĩ đến sự an toàn của nó, ông nghĩ sao nếu như con trai ông nhớ lại mọi chuyện.

Và cậu nhóc năm xưa không phải là Tiêu Chiến, mà hắn chính là kẻ thù trà trộn vào chỉ để trả mối thù với ông năm xưa, vào lúc đó ông nghĩ sao nếu như hắn ta sẽ giết chết Vương Nhất Bác.

Vương Chu Thông, Ông luôn là ngừoi khốn nạn như vậy, ngay cả với con mình sinh ra ông cũng không buông tha.

Giờ bản thân lại nói ra những lời đầy giả tạo như vậy, ông không tự cảm thấy mình quá ghê tởm hay sao?"

Không khí xung quanh đột nhiên bao phủ một luồng khí lạnh, Ngừoi đàn ông đang quỳ dứoi đất bắt đầu chột dạ, miệng lắp bắp không thể nói rõ lời, ánh mắt chỉ biết đảo qua lại, cố gắng trốn tránh khỏi ánh nhìn đầy ghê rợn trước mặt.

Vẫn là biểu cảm ghê tởm ấy nói lên tất cả,  Vương Hải Khoan chỉ thầm khinh bỉ, từng bước mà chậm rãi tiến lại ngồi cạnh Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác trước khi em chết có lẽ anh nên nói thật với em một số chuyện, coi như để em chết có thể nhắm được mắt."

" Vương Hải Khoan anh muốn làm gì, làm ở để em ấy yên đi, hãy để em ấy được sống."

Những lời lẽ bẩn thỉu từ miệng lưỡi đầy ghê tởm ấy phát ra, Tiêu Chiến yếu ớt bắt đầu có dự cảm không lành. Từng chữ phát ra đến những từ cuối cùng cũng gần như đã lịm đi.

Nhưng Vương Hải Khoan vẫn không quan tâm đến anh, ánh mắt đầy giễu cợt vẫn đang chăm chăm đặt lên Vương Nhất Bác.

" Em có biết chuyện này không Nhất Bác? thật ra... Tiêu Chiến ngay từ đầu là do một tay anh sắp xếp cài vào bên cạnh em làm gián điệp, ngay từ lúc đầu hắn ta tiếp cận em, tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh..."

" Vương Hải Khoan anh thực sự muốn làm gì, làm ơn dừng lại ngay đi"

Tiêu chiến muốn ngắt lời, anh không thể để hắn tiếp tục nói thêm nữa, hiện tại Nhất Bác đã chịu quá nhiều điều kinh khủng rồi, thật sự ngừoi con trai ấy bây giờ không thể nghe thêm bất cứ điều gì nữa, không thể được.

Đáp lại lời cầu xin của Tiêu Chiến, Vương Hải Khoan chỉ nhếch mép cừoi nhẹ, hắn biết bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để nói ra, sự thật này sẽ khiến cho Vương Nhất Bác thực sự gục ngã, sẽ thực sự trở nên thảm hại.

"Nhất Bác à, có vẻ như em không biết điều này,

Tiêu Chiến thật ra là một trong những đứa trẻ năm xưa bị ông ta nhốt trong tầng hầm, hắn đã trốn thoát ra được, đương nhiên là nhờ sự giúp đỡ của anh, hắn đã nuôi ý định trả thù từ lúc bản thân trốn ra khỏi căn hầm ấy, hắn đã muốn giết chết cha, nên ngay từ đầu tiếp cận em chỉ là kế hoạch đã nằm trong sự tính toán của hắn"

" Vương Hải Khoan anh im miệng lại cho tôi"

Diễn biến càng lúc càng đi xa, câu chuyện vốn ban đầu chỉ những ngừoi trong cuộc biết, nhưng hiện tại những ánh mắt xung quanh cũng gần như đã có thể cảm nhận được.

Rằng ngừoi con trai này thật đáng thương, mỗi ngừoi xung quanh hắn đều có một bí mật, chỉ riêng bản thân hắn là chân thật mà đối đãi.

Đến lúc này, đột nhiên Vương Nhất Bác di chuyển ánh mắt nhìn xuống mặt đất, hắn hiện tại lại đang được nghe thêm một sự thật kinh khủng mà hắn chưa từng biết đến.

Dường như mọi sức lực hiện tại đã dần cạn kiệt, trong đôi mắt đẹp đẽ lạnh lẽo ấy hiện tại chỉ còn lại một màu u tối bao phủ.

" Nhất Bác..."

Âm thanh yếu ớt vang lên khiến Vương Nhất Bác rất nhanh liền ngẩng lên nhìn anh, nhưng lại chỉ im lặng nhàn nhạt dùng ánh mắt tựa phần trống rỗng, nhìn thẳng về người con trai trước mặt.

"Nhất Bác, là lỗi của anh, anh sai rồi, anh thật sự sai rồi"

Từng chữ thốt ra mang theo đau đớn cùng dằn vặt đến mức thảm thương, hai thân ảnh giống như dần mất đi sự sống một mực nhìn về nhau.

Cùng nỗi đau đớn cùng nỗi tuyệt vọng, từ bao giờ bầu không khí cũng đã bao phủ một luồng không khí đầy ảm đạm, xót xa.

Buộc phải nhìn thấy tình cảnh hiện tại, trực tiếp khiến Vương Hải Khoan không thể bình tĩnh thêm được nữa, hắn nói ra sự thật mục đích là để Vương Nhất Bác phải đau đớn, phải trở nên tuyệt vọng, phải hận Tiêu Chiến, nhưng hình ảnh xuất hiện lúc bấy giờ khiến hắn thực sự muốn phát điên rồi.

Vương Hải Khoan lập tức đứng lên, ném khẩu súng trong tay mình về phía ông Vương, cừoi lên điên dại.

" Có phải ngay từ đầu ông luôn muốn giết chết Tiêu Chiến có đúng không ? Vậy bây giờ tôi sẽ cho ông được toại nguyện".

Ông Vương nhìn xuống khẩu súng nằm trước mặt, toàn thân nhanh chóng trở nên run sợ, đúng như vậy hắn ta chính là đứa nhóc năm xưa, là con trai kẻ dám phản bội lại ông, là người mà ông thực sự căm ghét, giết hắn ta, đây chính là điều mà ông luôn mong chờ nhất, đúng như vậy.

Vương Hải Khoan đã mất hết sự kiên nhẫn, nhìn thấy ông không chịu di chuyển liền nhanh chóng tiến lại gần, dơ khẩu súng dí sát vào đầu ông, nhếch mép đầy khinh bỉ.

" Nếu phát súng này ông không bắn ra, thì tôi sẽ bắn phát súng của mình vậy"

Nghe thấy âm thanh lên đạn của khẩu súng bên tai, Ông vương lập tức bị làm cho run sợ, tình cảnh hiện tại chính là bắt buộc ông phải ra tay, nếu không chắc chắn ông sẽ không giữ được mạng sống.

Con trai ông Vương Hải Khoan hắn thực sự đã phát điên thật rồi.

Khẩu súng dơ lên trong không trung run lên trong sợ hãi, ánh mắt ông đang chần chừ nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Nơi đó con trai ông đang cố gắng lết từng bước về phía Tiêu Chiến, hắn đang muốn lấy thân mình che chắn cho anh.

Tiêu Chiến khóc đến cạn nước mắt, nằm bất động nhìn ngừoi con trai trước mặt đang chậm chạp tiến lại gần mình.

Ngay bây giờ bản thân chỉ mong phát súng đó nổ ra, để không phải nhìn thấy sự đau đớn như xé tim gan trước mặt nữa, nhưng hiện tại không được, trước khi nhắm mắt, anh cần phải cứu ngừoi con trai ấy, cần phải đưa ngừoi ấy an toàn rời khỏi.

"Vương Nhất Bác, em không được qua đây, Nhất Bác em nghe anh nói đây, mọi lời hắn ta đã nói là chính xác, tất cả mọi chuyện đúng là như vậy, anh chính là sát thủ được hắn ta đào tạo để cài vào bên cạnh hãm hại em,

Anh chính là ngừoi muốn giết chết cha của em, ngay từ đầu anh tiếp cận em đều có mục đích, ngay cả việc cứu sống em cũng như vậy, anh chính là một kẻ tàn ác xấu xa, em nghe có hiểu hay không?"

Tiêu chiến càng nói bao nhiêu, Vương Nhất Bác càng cố gắng tiến lại gần anh, đôi chân di chuyển chậm chạp không may động phải lữoi dao dưới mặt đất, cơ thể đầy máu me lập tức ngã xuống nhăn mày đau đớn.

Chân không thể cố gắng di chuyển thêm được nữa, Hắn lại đưa tay cố gắng bám trụ bò về phía trước.

Hình ảnh đang xảy ra trực tiếp khiến mọi ánh mắt xung quanh đều trở nên kinh động, bọn họ đang không hiểu được, hai người con trai này đây, thực sự đã dành cho nhau loại tình cảm như thế nào, mới có thể chịu đựng được những điều kinh khủng đến như vậy.

" Vương Nhất Bác, tên điên kia cậu nghe không hiểu tiếng người hay sao?

Tiêu Chiến này chưa bao giờ yêu cậu, tôi chính là rất kinh tởm cậu, cậu có nghe thấy hay không? từ trước đến nay tôi chưa bao giờ dành tình cảm cho cậu, mọi điều tôi làm tất cả đều là giả.

Vương Nhất Bác cậu hiện đã biết hết sự thật rồi hãy tránh xa tôi đi, nếu tôi còn sống tôi cũng sẽ giết hại ông ta, ngay cả cậu tôi cũng có thể ra tay, Vương Nhất Bác cậu có nghe thấy hay không"

Tiêu Chiến cứ như vậy mà gào lên, Vương Nhất Bác cứ như vậy mà tiếp tục bò đến. Hai con người này ở cạnh nhau chính là luôn cố chấp như vậy.

Anh cố chấp xa cách hắn, hắn lại cố chấp tiến lại gần anh.

Không cần biết mục đích của anh đến bên hắn là gì, không cần biết anh sẽ giết hại ai, bản thân Vương Nhất Bác bây giờ chỉ cần biết mình thực sự yêu người con trai ấy.

Thực sự muốn thấy người con trai ấy tiếp tục được sống, tiếp tục được nở nụ cừoi ngọt ngào trên môi.

Vương Nhất Bác thực sự yêu Tiêu Chiến đến phát điên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia