ZingTruyen.Asia

[Bác Chiến] Cún con

Chương 28

natsunoyume

Lời tác giả:

Chương này chỉ dài bằng một nửa các chương khác. Nhưng đây lại là một chương đặc biệt, vì nó thuộc về đệ đệ. Rất ngược, nên cẩn thận trước khi đọc, tâm thủy tinh lại mắc bệnh sạch sẽ thì đừng vào.


152

Tiêu Chiến cũng không rõ "nhà" trong miệng Vương Nhất Bác là nhà nào, nhưng anh biết mình kiểu gì cũng phải quay về một chỗ nào đó.

Cuối cùng anh vẫn lái xe về nhà mới.

Đi qua con đường rải đá giữa bãi cỏ, mỗi căn nhà đều được đủ ánh đèn lớn nhỏ chiếu sáng, đột ngột lại có một căn tối tăm mù mịt. Trái tim Tiêu Chiến lặng thinh, anh cảm thấy thế này cũng được, anh thà không gặp Vương Nhất Bác còn hơn.

Tiêu Chiến mở cửa, vươn tay bấm vào công tắc bật điện, phòng khách sáng trưng, tầm mắt Tiêu Chiến hơi dao động rồi sửng sốt.

Vương Nhất Bác ngồi trên sofa trong phòng khách, thân mình cứng ngắc tựa một pho tượng, năm ngón tay bóp chặt lấy bắp đùi, xương tay nhô ra, chắc chắn dùng lực rất mạnh. Tiêu Chiến biết rõ, Vương Nhất Bác sợ tối.

Núi băng hơi thả lỏng một chút, lại bị Tiêu Chiến dùng tuyết che phủ.

"Sao em lại ở đây." - Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác giống như một tảng băng bị ép phải tan chảy, cậu nhìn về phía Tiêu Chiến nói: "Em nghĩ chắc anh không muốn về chỗ em."

Tiêu Chiến khẽ nhếch miệng, thầm nghĩ đến chuyện này Vương Nhất Bác cũng đoán đúng. Tiêu Chiến ném di động lên mặt bàn, lại hỏi cậu: "Sao không bật đèn lên."

Sắc mặt Vương Nhất Bác tựa cây đàn violon tĩnh lặng, cậu chăm chú nhìn Tiêu Chiến một lúc lâu, Tiêu Chiến cũng thờ ơ nhìn cậu. Vương Nhất Bác nói: "Em muốn biết rốt cuộc em sợ tối hơn hay là sợ anh sẽ không bao giờ trở về hơn."

Trái tim Tiêu Chiến như bị đâm một phát, nhưng mặt anh càng lạnh lùng hơn, anh hỏi: "Vậy kết luận của em là gì."

Vương Nhất Bác vẫn nhìn anh, như một vệ tinh không thể rời bỏ quỹ đạo của mình. Tiêu Chiến không muốn hiểu, thậm chí anh còn muốn che mắt Vương Nhất Bác lại, để mình không bị tan vỡ trước ánh mắt tựa cánh chim lao đầu vào vách đá của đối phương.

Vương Nhất Bác nói: "Anh về rồi."

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn trần nhà cao cao kia, đèn chùm thật sự quá bình thường, tiếc là giờ tạm thời chưa thể đổi. Tiêu Chiến nói: "Anh còn có thể đi đâu đây."

"Anh giận rồi." - Vương Nhất Bác thấp giọng nói: "Nhìn thấy chuyện của em với Chu Tê Ngô, anh giận rồi?"

"Giận?" - Tiêu Chiến vô thức cất cao giọng: "Anh có tư cách gì mà tức giận? Không phải là anh nói lời chia tay với em trước sao, biết em yêu người khác cũng xem như đáng đời thôi."

"Anh biết vậy là tốt rồi."

"Cái gì?" - Tiêu Chiến khó lòng tin nổi.

"Em nói anh biết là tốt rồi. Em đã từng yêu thích cô ấy, em không làm gì sai."

Yêu thích. Hai tiếng yêu thích vô tội biết mấy. Dẫu cho liên tục nghe hai tiếng này bao nhiêu lần, nó vẫn tựa lưỡi dao sắc bén đâm Tiêu Chiến bị thương đầy người.

Cổ họng Tiêu Chiến đau nhói, thoáng chốc tựa như đập lớn vỡ đê, nói không lựa lời, anh lạnh lùng thốt lên: "Đương nhiên em không làm gì sai cả. Cô ấy hoàn toàn yêu em, không làm em tổn thương, thậm chí còn hiểu em hơn anh. Vậy em việc gì phải chia tay với cô ấy, tại sao phải quay về tìm anh, tại sao phải nói với anh không phải anh thì không được!"

Cuối cùng là câu nói này đâm trúng chỗ yếu, Vương Nhất Bác đứng giữa phòng khách, gương mặt lạnh lùng tựa như bị tát một phát, lông mi run rẩy, phần thịt dưới mắt cũng thoáng co rúm lại, dường như không hiểu tại sao lại bị đối xử như vậy. Như cây nhỏ không hiểu được lũ quét, tựa thuyền con không hiểu được sóng biển, mà bọn họ xưa giờ cũng chưa từng hiểu được đối phương.

Tiêu Chiến vừa cảm thấy đau đớn, lại cảm thấy không đành lòng, anh nhẹ giọng tự hỏi: "Tại sao em lại khiến anh yêu em như vậy chứ."


153.

Ánh sáng phòng khách đâm vào màng mắt, họa tiết sọc vằn dường như đang thị uy. Tình yêu lẫn nỗi hoài nghi là hai đường riêng biệt, tâm tình ngược dòng khiến người như lạc vào sương mù, thanh âm từ con lắc đồng hồ vô hình va chạm vào màng tai, sofa đặc biệt thiết kế riêng tựa con sông Hoàng Hà vắt ngang bầu trời, chặn giữa hai người họ.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, cậu vẫn mặc một bộ quần áo gần giống với đồng phục học sinh, trên cổ thắt cà vạt dài nhỏ ca rô trắng xanh, vắt nghiêng trên ngực. Cậu tựa như thiếu niên đã lâu không gặp, xinh đẹp biết mấy, trẻ trung biết mấy. Sợ rằng nói cậu là một học sinh cá biệt cấp ba bị lưu ban, cũng có rất nhiều người tin.

"Anh biết tại sao em thích cô ấy không?" - Một lúc lâu sau, giữa thinh lặng mờ mịt, Vương Nhất Bác mở miệng nói: "Vì ở xưởng sửa xe, khi có người định đánh cô ấy, em chắn ở phía trước, cô ấy nói dáng vẻ giận dữ của em lúc ấy giống một con tiểu chó săn. Cô ấy gọi em là tiểu chó săn. Chỉ là một cái biệt danh tương tự thôi, đã khiến em luyến tiếc một người, em muốn đi cùng cô ấy, muốn nghe cô ấy gọi em nhiều một chút, cái biệt danh gần giống anh vẫn luôn gọi em này."

"Anh biết tại sao cô ấy đòi chia tay với em không, nếu như là lý do khác em chắc chắn sẽ không đồng ý, em nhất định không thể mất đi một lần nữa. Nhưng cô ấy nói cô ấy bắt đầu yêu em rồi, cô ấy muốn trở thành người mà em yêu nhất. Vào khoảnh khắc ấy em biết mình xong đời rồi, bởi vì nhắc đến người em yêu nhất, em lại không kìm lòng được mà nghĩ đến anh. Em do dự, một khi do dự chính là không chung thủy. Cô ấy hiểu, em cũng hiểu, do đó chúng em chia tay."

Tiêu Chiến vẫn đang nghe, nhưng cảm giác nghe không hiểu, lỗ tai tựa như dính kẹo cao su. Những lời Vương Nhất Bác, mỗi một chữ anh đều nghe thấy, nhưng khi kết nối lại với nhau thì sắc bén đến mức khiến anh bối rối. Tiêu Chiến muốn cậu đừng nói nữa, nhưng Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục. Giống như một khi đã mở ra chiếc hộp Pandora thì không cách nào thu lại những tai họa sẽ xảy đến, tựa như khoác trên mình một lớp ma pháp giả tạo, vết thương đầm đìa máu chảy đau đến mức không thể nào che giấu được nữa, chỉ có thể để nó chảy đến khi cạn kiệt.

"Tiêu Chiến, anh biết những ngày tháng sau khi chia tay em sống như thế nào không?" - Mắt Vương Nhất Bác đỏ hoe, gương mặt dữ dội quyết liệt, giọng nói phập phồng: "Anh có biết em ở trên đường đua chạy hết vòng này đến vòng khác, chạy hết giờ này đến giờ khác, tới khi bị người khác cưỡng ép dừng lại, anh có biết lúc em sức cùng lực kiệt ngã xuống mặt đất, em hận mình sao còn chưa mệt chết luôn đi, anh có biết em đã bao lần muốn uống đến say mèm, nhưng lần nào em cũng nhịn xuống, vì em tự nói với mình, nếu anh đã có thể bình tĩnh nói lời chia tay với em, vậy thì em cũng phải tuyệt đối tỉnh táo mà quên anh đi."

"Nhưng cuối cùng em vẫn quay lại bên anh, giống như một con chó dù bị ném đi xa đến mấy cũng nhất định phải quay lại bên người chủ cũ. Vậy nên em không làm gì sai cả, em từng yêu thích cô ấy, bởi nếu cả chuyện yêu thích cô ấy em cũng không làm được, thì em quá buồn cười rồi."

Vương Nhất Bác bật cười. Khóe miệng cậu đang cười, nhưng ánh mắt lại cứng rắn như sắt đá.

Vương Nhất Bác nói: "Vậy nên Tiêu Chiến, anh hối hận rồi sao? Lúc trước chia tay em đến một cái lý do đàng hoàng cũng không có. Anh chia tay em một cách qua loa đại khái, xóa bỏ đoạn quan hệ quan trọng nhất trong cuộc đời em tựa như ném đi một đống rác, đá văng một tảng đá, ép em phải yêu một người khác, bây giờ anh hối hận rồi sao!"

Tiêu Chiến nhìn đôi mắt đỏ hoe đến mức sắp sửa vỡ tan của Vương Nhất Bác, nắm tay siết chặt bởi vì kích động mà run rẩy, vách tường phòng khách bị những lời cậu nói đập trúng, dội lại tiếng gào thét run rẩy. Tiêu Chiến cảm thấy choáng váng, lúc này mới nhận ra mình quên mất cả việc hô hấp, nhưng anh lại cảm thấy sảng khoái, cảm thấy an toàn.

Hóa ra con người khi yêu lại có thể tàn nhẫn đến mức này. Tiêu Chiến nghĩ, vậy mà anh lại thấy vui vẻ, vì anh là người khiến em tổn thương sâu sắc hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia