ZingTruyen.Asia

Ba Dao Cho Choc Tong Giam Doc Nong Tinh

Chương 74: Dính sát Editor: Cua Rang Me Bệnh viện Hàn Đông Liệt lại nằm ở trên chiếc giường trắng như tuyết một lần nữa, đùi phải lại một lần nữa băng bó thạch cao, cũng may là lúc trước chỉ bị nứt xương một chút, cũng không quá nghiêm trọng. Âu Thiển Thiển mở mắt thật to, nhìn chằm chằm người đang nằm ở trên giường bệnh, hung hăng nói: "Đúng là anh muốn nửa đời sau của anh bị què? Anh không muốn điều trị chân phải hay sao?" Hàn Đông Liệt nhắm mắt, khóe miệng nở nụ cười, làm bộ không nghe thấy! Âu Thiển Thiển thật sự bị người đàn ông này làm cho tức chết, bác sĩ vừa mới nói, chân của anh vốn đã tốt rồi, nhưng lại bị thương nghiêm trọng mới dẫn tới như vậy. Anh là một người ngồi tít trên cao, có ai dám đụng đến anh đâu, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết, là chính anh tự làm. "Hàn Đông Liệt, nếu như anh tái phạm lần nữa, tôi sẽ mặc kệ anh!" Cô đã không còn hơi sức chịu đựng khi anh làm cô hoảng sợ, tại sao mười lăm năm không gặp người đàn ông này lại trở thành một người điên cuồng tự làm khổ mình? Hơn nữa đều là bởi vì cô mới biến anh thành như vậy. Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? Hàn Đông Liệt từ từ mở ra hai mắt, nhìn vẻ mặt tức giận cô nói: "Cho tới bây giờ tôi cũng không cần ai chăm lo cho tôi, là em tự mình dính sát lấy tôi đấy!" Dính sát? Người đàn ông này dám dùng từ "Dính sát" này? Có chết cô cũng. . . . . . "Được!" Âu Thiển Thiển tức giận vì đã hết ý kiến: "Anh cứ từ từ nằm ở chỗ này đi, tôi đi về!" "Vậy cũng được, tôi cũng trở về!" Hàn Đông Liệt ngồi dậy, đang muốn xuống giường. "Anh điên rồi? Chân của anh không thể cử động được, ngoan ngoãn nằm ở đây cho tôi!" "Vậy em ở lại sao?" "Tôi. . . . . ." Âu Thiển Thiển đột nhiên á khẩu, cuối cùng chỉ có thể gật đầu than thở nói: "Tôi không đi về, anh mau nằm xuống đi!" Người đàn ông như vậy, rốt cuộc muốn cô phải làm sao đây? Hàn Đông Liệt cười hả hê, từ từ nằm lại giường, sau đó cực kỳ tự nhiên vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: "Bảo bối của tôi, chúng ta có thể cùng nhau ngủ ở giường đơn, tôi thật là có duyên với giường đơn nha!" Đổ mồ hôi !©¸®! u Thiển Thiển đã không biết dùng ngôn ngữ nào để hình dung loại người như anh, không muốn gay gắt với anh, không muốn cãi nhau với anh nữa, thật mệt chết cô rồi! Cởi giày cao gót, nghiêng người nằm ở một bên giường. Ngủ đi, mệt rồi... Thật mệt chết đi. . . . . . Hàn Đông Liệt ôm chặt cô từ phía sau, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: "Về sau không cho phép em đi cùng người đàn ông khác, em chỉ cần vẫn sống ở bên cạnh tôi là được rồi, biết không?" ". . . . . ." Âu Thiển Thiển không trả lời, nhắm mắt giả bộ ngủ. Sáng sớm, ánh nắng ấm áp, hai người nặng nề ngủ, không có dấu hiệu tỉnh lại. Đột nhiên cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc", Âu Thiển Thiển buồn bực nhíu mày, vuốt vuốt mắt, vừa định xuống giường, lại bị người ôm vào lòng, thật chặt không buông tay. "Anh làm gì đấy à? Mau buông tay, có người đến rồi!" Cô nguyền rủa anh. "Tôi mặc kệ, tôi ngủ, ngủ tiếp một chút!" Hàn Đông Liệt lại ôm chặt cô, không để cho cô giãy giụa. "Cốc cốc cốc" Cửa phòng bị gõ vang một lần nữa, sau đó là giọng nói ngọt ngào của Tuyết Nhi: "Anh Đông Liệt, Tuyết Nhi tới thăm anh, anh ở đâu?"  Chương 75: Bạn lâu năm Nghe có tiếng gọi, Hàn Đông Liệt cau mày, mở ra hai mắt, có chút phiền lòng buông Âu Thiển Thiển ra. Âu Thiển Thiển vội vàng xuống giường, sửa sang lại quần áo đang xốc xếch, sau đó đi tới cửa phòng, mở cửa ra. Mà đập vào mắt là ba người. . . . . . Tuyết Nhi, Thừa Vũ, còn có. . . . . . Đột nhiên cô trợn to đôi mắt, thân thể có chút run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra từ sau lưng! Anh ta... Anh ta sao lại tới? Cô đứng sững sờ ở cửa, đưa lưng về phía mọi người, cúi đầu thật sâu, không ai nhìn thấy nét mặt của cô, cũng không ai biết tâm tư cô hiện đang như thế nào! "Anh Đông Liệt, chân của anh không sao chứ? Em thật lo lắng cho anh đấy!" Tuyết Nhi đi đến bên giường, quan tâm hỏi thăm. "Tôi không sao, mấy ngày nữa là có thể xuất viện!" Hàn Đông Liệt trả lời xong, tầm mắt liền chuyển đến Thừa Vũ, giọng điệu không vui nói: "Vì sao anh cũng tới?" "Ha ha ha. . . . . ." Thừa Vũ khẽ cười nói: "Tôi đương nhiên là quan tâm cậu, chỉ là, quan trọng nhất là muốn gặp cô Âu một chút!" Hàn Đông Liệt khẽ nheo mắt nhìn anh ta, hai mắt lạnh lẽo phóng ra tia nhìn sát khí quan sát. Tuyết Nhi thấy dáng vẻ đối địch của bọn họ, không khỏi cong miệng lên nói: "Anh Đông Liệt, thật xin lỗi, đều là lỗi của em, nếu như không phải là em mời anh đến tham gia sinh nhật của em, thì anh cũng sẽ không như vậy, Tuyết Nhi thật xin lỗi anh, thật xin lỗi. . . . . ." Nói xong, trong hốc mắt của cô ta liền ngấn nước. "Chân của tôi không liên quan tới em!" Anh vuốt đầu của cô ta an ủi, tầm mắt khẽ nâng lên hướng về Âu Thiển Thiển còn đứng ở cửa, chợt có một loại sát khí ở trong phòng lan tràn, anh quay đầu, nhìn về phía một người đàn ông xa lạ bên trong phòng, tầm mắt của anh ta đang chăm chú nhìn chằm chằm Âu Thiển Thiển đang đứng ở cửa, to gan nhìn cô. "Anh ta là ai?" Anh hỏi. Mọi người dời tầm mắt về phía người đàn ông xa lạ, Tuyết Nhi bước tới cạnh bên anh ta, cười giới thiệu: "Anh ấy tên là Lôi Minh, là em mời anh ấy tới giúp anh Đông Liệt đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc, anh Đông Liệt mấy ngày nay đều phải nằm viện, cho nên em giúp anh tìm anh ấy, anh ấy rất lợi hại, nhất định có thể xử lý công việc của tập đoàn Hàn Thiên vô cùng tốt, hơn nữa em cũng đã nói với bác Hàn, bác cũng đồng ý, cho nên anh Đông Liệt, hiện tại anh chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được rồi, không cần quan tâm chuyện của công ty rồi!" Ánh mắt Lôi Minh cuối cùng từ trên người Âu Thiển Thiển di chuyển, nhìn về phía người đang nằm giường - Hàn Đông Liệt, lạnh lẽo mở miệng nói: "Xin chào, tổng giám đốc Hàn, tôi là Lôi Minh!" Một câu đơn giản, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy âm trầm đáng sợ, dáng vẻ của anh ta, thanh âm của anh ta, cùng ánh mắt của anh ta căn bản giống người của thế giới này, mà giống như sứ giả tới từ địa ngục. Hàn Đông Liệt nhíu chặt chân mày, nhìn Âu Thiển Thiển đứng ở cửa không nhúc nhích, sau đó ánh mắt lần nữa chuyển dời đến Lôi Minh, chất vấn: "Mọi ngươi nghĩ vậy sao?" Lôi Minh như ma quỷ, hai mắt nhìn về phía Âu Thiển Thiển, trong nháy mắt thay đổi nóng bỏng lên, khuôn mặt cứng nhắc hơi cười cười, nói: "Chúng ta là bạn lâu năm, đúng không? Bảo bối!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia