ZingTruyen.Asia

Ba Dao Cho Choc Tong Giam Doc Nong Tinh

Chương 183: Cù lét Chạng vạng. Âu Tiểu Thiển ở nhà nhàm chán nên chuẩn bị bữa tối, nghĩ tới chuyện nhà họ Âu phá sản, cô lại không khỏi mang vẻ mặt buồn thiu. Rốt cục mười chín năm trước chuyện xảy ra như thế nào? Ai đã âm thầm giở trò? Mục đích của hắn là gì? “Bà xã, em đang nghĩ gì đấy?” Hàn Đông Liệt đột nhiên ôm cô từ phía sau, miệng kề sát tai cô hỏi. Âu Tiểu Thiển bị dọa, hốt hoảng muốn thoát ra, nhưng lại bị anh ôm chặt. Cô cau mày, tức giận nói: “Anh muốn hù chết em sao? Về từ khi nào?” Hàn Đông Liệt hôn trộm lên mặt cô, sau đó đứng đối diện cô, mỉm cười nói: “Lúc em đang thất thần, rốt cục đang nghĩ chuyện gì? Hay là nhớ anh?” “Không phải!” Cô lập tức bác bỏ. Hàn Đông Liệt trong nháy mắt tỏ ra không hài lòng, có chút tức giận dùng sức ôm chặt cô, uy hiếp nói: “Không phải anh? Vậy đang nghĩ đến ai?” “Không có ai hết, anh buông em ra, ngạt thở mất!” Cô tính bắt lấy tay anh, nhưng tay lại bị anh chụp lại. “Em không nói, anh không thả!” Anh bắt đầu giở trò. Âu Tiểu Thiển khẽ thở dài một hơi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Hôm nay em đi bệnh viện gặp ông ấy!” “Cái gì?” Hàn Đông Liệt kinh ngạc, tay cũng theo đó nới lỏng. Thừa dịp anh đang sửng sốt, Âu Tiểu Thiển mau chóng thoát ra khỏi vòng tay của anh. Sau đó đặt bát đũa xuống bàn ăn. Vừa rồi cô nói dối, rõ ràng không phải chuyện kia, nhưng cô thật không muốn anh bị kéo vào. Cho nên chỉ có thể nói dối, nhưng cũng không tính là nói dối, vì cô thực sự đã đi gặp Hàn Nguyên. “Sao em lại đi gặp ông ấy?” Hàn Đông Liệt không còn vui vẻ như trước, ngược lại có chút khẩn trương, sợ họ gặp mặt lại nói chuyện trước đây, nếu như ba anh vẫn muốn chia rẽ hai người, có thể cô sẽ rời bỏ anh một lần nữa? Hạnh phúc vừa có, lại biến mất nhanh như vậy? Âu Tiểu Thiển quay đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Bác gái nói ông ấy muốn gặp em, cho nên em phải đi bệnh viện một chuyến, thật ra cũng không nói gì nhiều, chẳng qua ông ấy rất hối hận chuyện trước kia, muốn xin lỗi em, còn có…” Cô nói một hơi, sau đó đột nhiên dừng lại, bởi vì câu tiếp theo, cô thật không cách nào nói ra được. Chẳng lẽ lại nói cô không hận anh, cô tiếp nhận anh? Mặc dù đó là sự thật, cô cũng không muốn nói ra. “Còn gì nữa?” Hàn Đông Liệt lập tức hỏi, gương mặt bá đạo, không cho cô có cơ hội cự tuyệt. “Không có gì.” Cô quật cường, chính là không chịu nói. “Em nhanh một chút nói cho anh biết, nếu không anh sẽ không khách khí với em!” Anh uy hiếp, trên mặt lộ ra nụ cười gian. Bởi vì nhìn thấy mặt cô ửng hồng, anh đại khái đoán được có chuyện tốt, hơn nữa là chuyện cực kỳ tốt. “Em không nói!” “Được, đây là em tự làm tự chịu!” Hàn Đông Liệt nói xong, liền vươn tay ôm lấy cô, sau đó dùng một tay giữ chặt thân thể cô, tay còn lại bắt đầu cù loạn trên người cô. "Ha ha ha... Ha ha ha... Hàn Đông... Liệt... Anh... Anh này... Xấu xa... Thả... Buông em ra... Ha ha ha... A ha ha ha..." “Em không nói anh cũng không tha!” “Ha ha ha… Ha ha…” Âu Tiểu Thiển không nói được câu nào, cười rớt nước mắt. “Khụ, các con làm gì đó?” Lê Thư Nhã đột nhiên bước vào, thấy hoàn cảnh trước mặt, mỉm cười nhìn hai người.
Chương 184: Hôn sự Âu Tiểu Thiển đột nhiên ngừng cười, Hàn Đông Liệt cũng dừng động tác, hai người lúng túng nhìn Lê Thư Nhã, sau đó đồng thanh hô. “Mẹ!” “Bác gái!” “Ừ! Ăn cơm đi, lần sau đùa giỡn nhớ vào phòng!” Lê Thư Nhã vừa nói vừa tiến đến bàn ăn. Hai người hơi cúi đầu, lúng túng ngồi xuống. Phòng ăn lẳng lặng không người nói chuyện, chỉ có tiếng bát đũa, vừa giận vừa thẹn, Âu Tiểu Thiển nghĩ tới chuyện vừa nãy, liền hận không thể đào hố tự chôn mình, quá mất mặt, tự nhiên lại làm chuyện như vậy trước mặt bác gái, Hàn Đông Liệt đáng chết, đều tại anh. Cô quay đầu, hung hăng trợn mắt nhìn anh. Vừa lúc Hàn Đông Liệt cũng quay đầu nhìn cô, mỉm cười châm chọc, làm như thấy cô rất buồn cười. Cô giận dữ liếc anh một cái, sau đó quay đầu tiếp tục ăn. “Đông Liệt, Tiểu Thiển!” Lê Thư Nhã ăn rất ít, bà đặt bát đũa xuống, đột nhiên gọi tên bọn họ. Hai người cùng tò mò nhìn bà, chờ bà nói tiếp. “Các con thân mật như vậy, cũng nên suy nghĩ chuyện kết hôn? Chẳng lẽ cứ sống thế này hoài? Con dâu nhà ta nhất định phải ra mắt bạn bè thân thích mới được.” Bà dịu dàng nói từng câu, thay Hàn Nguyên làm tròn bổn phận. “Kết hôn?” Âu Tiểu Thiển kinh ngạc thiếu chút nữa cười sặc sụa, cô cầm ly nước bên cạnh lên uống một ngụm, sau đó nói: “Bác gái, người nói kết hôn? Con cùng anh ấy?” Lê Thư Nhã tò mò nhìn cô, nói: “Thế nào? Các con không tính đến hôn sự sao? Ở cùng một chỗ lâu như vậy, cũng không nghĩ tới chuyện đó?” “Thực ra thì con…” Âu Tiểu Thiển vừa mở miệng, Hàn Đông Liệt nhanh tay bụm miệng cô lại, cười nói: “Mẹ, chuyện này mẹ làm chủ là được rồi, mẹ nói ngày nào liền kết hôn ngày ấy, dĩ nhiên, càng sớm càng tốt!” Anh cũng đã muốn bàn chuyện kết hôn với cô từ sớm, nhưng sợ cô trốn tránh, nên mới chần chừ không nói, giờ thì tốt rồi, mẹ ra tay, nhất định mã đáo thành công, coi như không thành công cũng muốn lôi cô vào nhà thờ. Người vợ này, Hàn Đông Liệt đã quyết định từ lâu. Thấy bộ dáng hai người, Lê Thư Nhã đại khái đã biết ý định của họ, một người xấu hổ, một người hấp tấp. Bà không khỏi cười lắc đầu, nói: “Được rồi, mẹ đi chọn ngày, hai đứa mau chóng kết hôn rồi sinh cháu cho mẹ!” Bà nói xong, không cho ai đó cơ hội từ chối, liền đứng dậy bước ra khỏi bếp. “Không, không không không” Âu Tiểu Thiển bị Hàn Đông Liệt bụm miệng, gấp gáp nói không ra lời. Hàn Đông Liệt đợi Lê Thư Nhã đi rồi, sau đó buông tay ra, nhưng là không nghĩ tới anh vừa để tay xuống, đã bị Âu Tiểu Thiển dùng sức đấm một cái thật mạnh vào bụng. Mặc dù không đau, nhưng anh lại làm bộ vô cùng đau đớn, ôm bụng nói: “Em muốn giết chồng à!” “Chồng cái đầu anh, em không cần kết hôn với anh, càng không muốn sinh con cho anh!” Âu Tiểu Thiển đỏ mặt, lớn tiếng quát. Hàn Đông Liệt đột nhiên dí sát môi vào tai cô, nhỏ giọng: “Lúc đầu là ai muốn sinh con cho anh? Anh đến giờ vẫn nhớ rõ nha!”
Chương 185: Thích em dã man bạo ngược “Anh… Anh anh anh anh anh…” Âu Tiểu Thiển thoáng cái đỏ mặt, cô đẩy anh ra, chỉ tay vào anh, nhưng miệng chỉ có thể phát ra một chữ. Hàn Đông Liệt trộm cười, bá đạo nói: “Được rồi, bà xã à, em không cần xấu hổ, đường đường chính chính làm bà Hàn, anh đảm bảo sẽ yêu em cả đời, vĩnh viễn không thay đổi!” Lời nói xấu hổ như vậy từ miệng anh thốt ra, nhưng mà anh không có chút biểu hiện xấu hổ nào, còn cười vui vẻ. “Em… emi…” Âu Tiểu Thiển lúng túng, cô đứng lên, vừa đi vừa nói: “Em ngủ trước!” “Ngủ? Sao ngủ sớm vậy?” Hàn Đông Liệt nhìn theo cô, lớn tiếng hỏi. “Không cần anh quản!” Cô rống to, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ăn. Hàn Đông Liệt nhởn nhơ gắp thức ăn bỏ vào trong miệng, sau đó khóe miệng gợn lên một nụ cười cực kỳ gian tà. Nửa đêm. Hàn Đông Liệt cầm chìa khóa lặng lẽ mở cửa phòng Âu Tiểu Thiển, sau đó chậm rãi bước tới bên giường cô, leo lên nằm, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực. Âu Tiểu Thiển vừa chợp mắt thì cảm nhận được lực phía sau, cô theo phản xạ muốn đứng dậy xuất chiêu, nhưng Hàn Đông Liệt kịp thời giữ cô lại, sau đó nhỏ giọng nói: “Bà xã, là anh!” “Hàn Đông Liệt? Anh sao lại ở trong phòng em? Mau ra ngoài!” Cô rống to dùng sức giãy giụa. Hàn Đông Liệt lật người đè cô xuống, giữ chặt hai tay không cho cô lộn xộn, sau đó trong đêm tối tà ác nói: “Nếu đã vào được, sẽ không dễ gì mà đi ra, vợ à, chúng ta sẽ sớm kết hôn, em không căng thẳng như vầy được chứ?” “Đừng nói nhảm, anh cái tên khốn kiếp này, bước xuống, mau ra ngoài, sau này không cho phép vào phòng em.” Âu Tiểu Thiển dùng sức rống to, nhưng vừa buông ra chữ cuối cùng, Hàn Đông Liệt liền chặn môi cô, lúc đầu có chút mãnh liệt, sau đó trở nên dịu dàng, nhưng lại chậm chạp không chịu rời đi, tựa hồ đang đợi cô phối hợp. Âu Tiểu Thiển xấu hổ bị anh hớp hồn, dần dần cô nhắm hai mắt lại, thân thể từ từ thả lỏng, tiếp nhận nụ hôn của anh. Thật ra từ lúc bắt đầu cô cũng không muốn cự tuyệt, nhưng vì xấu hổ mà mỗi lần đều khiêu chiến anh, có lúc cô nghĩ, anh có bất mãn? Cô ngang ngược, thô bạo, không phân rõ phải trái, anh sẽ thích người như vậy sao? Cô có nên thay đổi không? Tay Hàn Đông Liệt vuốt ve da thịt cô, cởi áo ngủ của cô ra, sau đó hôn khắp thân thể cô. Âu Tiểu Thiển ngoan ngoãn nằm một chỗ, mặc cho anh làm loạn. Mà đột nhiên Hàn Đông Liệt chống người lên, trong đêm tối nhìn khuôn mặt cô nói: “Bà xã, sao hôm em ngoan vậy? Không giống ngày thường chút nào!” Âu Tiểu Thiển chịu đựng mặt nóng rần rần, quay đầu về phía khác, không nhìn anh, cũng không nói gì. Hàn Đông Liệt khoái chí khẽ mỉm cười, sau đó cúi đầu nhìn cô nói: “Em nghe lời như vầy khiến anh vui lắm, nhưng em bình thường dã man thô bạo… Anh thích hơn!” Âu Tiểu Thiển bàng hoàng! Anh nói thích cô ngang tàng bạo ngược… Là thật sao? “Hàn…” Miệng cô vừa mở, đã bị người đàn ông kia nóng lòng chiếm lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia