ZingTruyen.Asia

atlantis • jungri

blood sweat and tears

paxime

"Hãy ban cho anh một cái chết thật nhẹ nhàng, hãy lấy đôi tay em khép chặt đôi mắt"

Dòng người đi lại ra vào nơi sảnh lớn của trung tâm thương mại nơi họ hẹn nhau chắc cũng đã chạm ngưỡng vài trăm lượt, vậy mà Jungkook vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của người cần gặp ở đâu cả.

Jeon Jungkook rất hưởng thụ cảm giác của sự chờ đợi. Những người yêu nhau họ có thể chờ nhau ba năm, mười năm, thậm chí là cả một đời người. Cậu biết, so với Kim Yerim, chút đợi chờ của cậu đâu có đáng là gì. Đứng đây một lúc thôi và cô sẽ xuất hiện.

Nhưng Yerim, cô không biết sẽ phải chờ cậu đến bao giờ. Trước sự chủ động của cô, cậu sẵn sàng cho cô ngàn hi vọng, chẳng bao giờ ngại ngần mà hỏi han, lo lắng, quan tâm cô. Nhưng tất cả chỉ có thế. Điều căn bản nhất, cũng là điều khiến Yerim bất chấp mọi thứ để tiến đến, là trở thành bạn trai của cô, thì cậu không làm được.

Xem ra Jungkook vẫn là cam lòng, chấp nhận hi sinh tình yêu của bản thân để cứu lấy người mình yêu. Một mối quan hệ mập mờ không ràng buộc như vậy cũng không đến nỗi quá tệ, dẫu sẽ có tổn thương, cũng sẽ không quá đớn đau. Như một mối quan hệ tan vỡ. Và người nào không kết thúc trước, đó chính là kẻ thua cuộc, để rồi cuối cùng, đến cái tên của đối phương cũng khiến con người ta sợ hãi khi nhắc đến.

Sau gần nửa tiếng, cuối cùng ai đó cũng chịu xuất hiện. Váy trắng tinh khôi, túi vải đeo gọn trên vai, mái tóc vàng hoe phát sáng dưới hàng ngàn ánh đèn, Jungkook bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia lại bị che khuất bởi chiếc khẩu trang và cặp kính mát.

- Gì vậy, Kim Yerim? Em như này càng khiến người ta chú ý đó. Sao bây giờ mới tới? Mau đi thôi.

Jeon Jungkook vươn tay ra, chờ đợi bàn tay cô chạm vào. Nhưng cô không nắm lấy.

Yerim đưa tay lên tháo khẩu trang và cặp kính, đôi mắt trong veo ngẩng lên ngắm nghía cậu bao say đắm. Cậu gầy đi nhiều, so với lần đầu tiên họ gặp mặt. Hồi đó cậu chỉ cao hơn cô nửa gang tay, người ngoài nhìn vào ai cũng sẽ nghĩ họ là bạn bè đồng trang lứa.

Rồi bỗng nhiên cô tựa đầu vào ngực cậu, hai cánh tay yếu ớt bám chặt lấy tấm lưng kiếm tìm một chỗ dựa vững chãi. Kim Yerim sắp gục ngã đến nơi.

- Jungkook à...

Thay vì gọi "oppa" một cách nhõng nhẽo, hay "tiền bối" một cách lễ phép, cô luôn gọi cậu như vậy, và Jungkook thích điều đó! Đủ gần gũi và thân thiết, dường như không có khoảng cách tuổi tác.

- ... hay là chúng ta quay về đi?

Giọng cô nghẹn lại, đôi mắt long lanh ngập nước. Yerim khóc, lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian quen biết, cậu chứng kiến cô khóc.

Jungkook không hiểu nguyên do của những việc này. Cậu chỉ đứng yên lắng nghe, bàn tay nhẹ nhàng vòng qua sau luồn vào trong mái tóc cô vỗ về xoa dịu.

- Em biết anh không hề thích em, nhưng em thích anh nhiều lắm. Chỉ là, em xin lỗi vì đã làm phiền anh suốt thời gian qua, và cũng cảm ơn anh vì đã chịu để em đeo bám.

Yerim chắc hẳn phải rất ấm ức và tủi thân, đã bao nhiêu chuyện xảy ra, cô đã cố gồng mình mạnh mẽ, vậy mà giờ đây lại chỉ có thể yếu đuối đến như vậy, ngay cả những mơ mộng và lãng mạn trong cô cũng đang héo rũ từng ngày.

- Yerim à, anh không xứng.

Cô bật khóc thành tiếng, nức nở ướt đẫm vạt áo trước ngực cậu.

- Là em chưa đủ tốt để được anh yêu thương, em sẽ cố gắng hơn. Em sẽ không bỏ cuộc đâu, nhất định! Hãy cho em cơ hội, đừng bỏ rơi em.

Kim Yerim xin cậu đừng bỏ rơi cô ấy.

Yerim rất giống một cây hoa xương rồng, luôn kiêu hãnh, quật cường để tự bảo vệ chính mình, dù đau đớn đến đâu cũng phải giơ nanh múa vuốt, nhưng ít ai biết nó thực chất là một cây hoa xinh đẹp, dịu dàng và mềm yếu. Thì ra cô buồn nhiều đến vậy, thì ra cô tuyệt vọng đến vậy mà cậu không hề hay biết.

- Làm sao em biết, là anh không hề thích em?

Pháo hoa loé sáng trên bầu trời đêm, Yerim ngoảnh mặt hướng về phía tiếng nổ lớn. Cô không nghe thấy lời cậu nói, nhưng cô lại mỉm cười khi nhìn thấy những vật thể lung linh đang nở bung như những cánh hoa rơi.

Được nhìn thấy người mình yêu thương vui vẻ cũng là một loại hạnh phúc. Vì nỗi đau thường không bao giờ được nói ra, nó lặn vào bên trong, và được che giấu bởi những nụ cười. Nụ cười của Kim Yerim là thứ mà Jungkook cậu sẽ liều mình để bảo vệ.

- Yerim à, chúng ta đi về!

Jungkook lại vươn tay về phía cô, lần này, Yerim đã nắm lấy nó, thật chặt.

Cô quay ra nhìn lại phía sau một cách cảnh giác, và nắm tay cậu chạy đi thật nhanh.

Họ chạy xuyên qua đoạn đường đông nghịt trên phố đi bộ, người người va vào nhau, choán lấy tầm nhìn của Jeon Jungkook. Bàn tay cậu đang nắm bỗng buông lơi, trong phút chốc cậu đã lạc mất cô giữa dòng người xuôi ngược.

Jungkook đứng mông lung, đôi mắt láo liếc ngó ngang ngó dọc, đằng trước rồi đằng sau.

Cậu vội vã luồn lách ra ngoài rồi chạy đi tìm cô, hoảng loạn đến mất phương hướng, để rồi thoáng nhìn thấy kẻ lạ mặt trà trộn trong dàn staff mà cậu bắt gặp lúc tối đang đuổi theo một ai đó, đằng xa phía trước là Kim Yerim đang chạy trốn cùng với chiếc túi ôm chặt trước ngực.

Jeon Jungkook lập tức chạy theo, nhưng vẫn không đủ nhanh để có thể đuổi kịp, rốt cuộc lại để mất dấu hai người.

Chuông điện thoại vang lên. Bàn tay cậu run rẩy nhấn phím trả lời. Cậu thở gấp rồi gần như hét lên giữa đám đông hỗn loạn.

- KIM YERIM, EM ĐANG Ở ĐÂU!!??

Tiếng thở dồn dập ở đầu dây bên kia khiến trống ngực cậu đập run lên vì hồi hộp, mồ hôi tuôn rơi nóng hổi bên gò má mà sao khiến cậu lạnh toát cả sống lưng.

- Jungkook... cứu em! Cứu em với...

Thì ra đó là lí do cô muốn quay về, thì ra cô đã phát hiện ra có kẻ bám theo. Lời cô kêu cứu nghe đầy khẩn thiết lẫn tuyệt vọng đan xen.

Jungkook hối hả chạy đi tìm cô, đôi mắt cậu rực sáng khi nhìn thấy bóng dáng cô nhỏ bé sụt sùi ở phía bên kia đường, cánh tay ôm chặt lấy chiếc túi vải trước ngực.

- Yerim à, anh ở đây, nhìn sang phía đối diện đi.

Yerim đã thấy cậu.

- Ở yên đó, anh sang ngay đây!

Yerim không nghe lời cậu.

Cô vẫn bước sang.

Cô không nhìn đường, chỉ muốn thật nhanh qua bên đó. Cô rất sợ.

- KIM YERIM!!!!

...

Cô lao ra đường nơi có thứ ánh sáng nhạt nhòa để tìm kiếm cậu, mắt cô nhòa đi và rồi người ta chỉ kịp nghe thấy tiếng phanh két cả một đoạn đường dài, tiếng còi xe inh ỏi và máu loang lổ.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Khi Yerim lấy lại nhận thức đã thấy mình nằm bên vệ đường với cánh tay đau nhức. Còn Jeon Jungkook. Cậu đang nằm đó, nhìn về phía cô trong vô vọng. Ánh đèn pha chiếu rọi thẳng vào cậu, khuôn mặt khôi ngô lổ loang những vệt máu. Mắt cô tối sầm đi vì cảnh tượng kinh hoàng trước mặt, cô nặng nề gượng dậy, buông bỏ mọi thứ chạy lại ôm lấy cậu.

Kim Yerim hoảng loạn, và sợ hãi. Jeon Jungkook vì đẩy cô khỏi hiểm nguy mà khiến bản thân bị xe đâm. Kẻ nằm đó đáng ra phải là cô, chứ không phải cậu.

- Ai đó làm ơn gọi xe cứu thương đi! Làm ơn! Làm ơn!

Máu chảy tuôn ra từ phía sau đầu của Jeon Jungkook nhuốm đỏ cả bàn tay nhỏ bé của Yerim. Cô gào lên nức nở những tiếng gọi đau thương, nhưng chẳng ai hiểu cô nói gì. Họ chỉ là những người qua đường tốt bụng mà giúp cô gọi một chuyến xe cấp cứu. Hai con người cô độc và thảm hại giữa đám đông nơi đất khách quê người vẽ ra một cảnh tượng đau lòng khiến những kẻ lạ mặt cũng phải chép miệng xót xa.

- Cố gắng lên Jungkook, một chút nữa thôi... Jeon Jungkook!

Yerim khóc nấc lên từng đợt đến lạc cả giọng, câu từ nói ra còn chẳng thể tròn vành rõ chữ. Jungkook nhăn mặt lại, đôi mắt nhắm nghiền, lên gân lên cốt muốn gọi tên cô trong cơn đau.

- Yerim!

Giọng cậu khàn đặc, vị tanh của máu và vị mặn của nước mắt hoà tan, ứ nghẹn lại nơi cổ họng khô rát. Mọi sức lực đều bị rút hết đi, cơn đau đang hành hạ cậu đến thê thảm. Mắt cậu đục ngầu và ngấn nước. Cậu muốn đưa tay lên lau nước mắt cô tuôn rơi như thác lũ, nhưng vô lực.

- Không, Jungkook à... không được, cố lên... Jungkook à... em xin lỗi, Jeon Jungkook... em xin lỗi...

Jeon Jungkook sợ cậu sẽ bỏ lỡ một người, chỉ vì không biết cách nói sao cho người ấy hiểu, rằng cậu đã yêu người ấy nhiều đến thế nào. Cậu dành lại chút sức lực cuối cùng, gắng gượng gằn ra từng từ từng chữ trong đau đớn. Ngắn gọn và rõ ràng.

- Anh yêu em... Kim Yerim!

Thời gian như ngừng trôi nơi đầu môi cậu mấp máy run rẩy. Cô rùng mình trước lời thú nhận muộn màng của Jeon Jungkook. Là sự thật, cô không hề mơ. Cô mong nó thà là một giấc mơ, cớ sao hiện thực này lại giống một cơn ác mộng. Vì sao đến lúc này cậu mới nói ra, vì sao cậu lại khiến cô trông thảm hại đến vậy. Đến màn tỏ tình cũng không thể trải nghiệm một cách đàng hoàng trọn vẹn.

- Jeon Jungkook...

Yerim thổn thức liên tục gọi tên cậu, mong chờ Singapore hoa lệ này sẽ mang đến một điều kì diệu. Và rồi thực tế, những gì xảy ra chỉ là những bi kịch chồng chất ăn mòn chút lí trí đang héo úa theo từng giây từng phút của cô.

Kẻ đó thong thả bước ra khỏi chiếc xe vừa gây tai nạn. Hắn bước sang bên kia đường, ném về phía Kim Yerim ánh nhìn đầy thách thức. Hắn nhặt chiếc túi của cô lên, lôi ra ngoài một quyển sổ, rồi một tay cầm cuốn sổ, một tay châm lửa. Ngọn lửa hung dữ đốt trụi toàn bộ nguồn sống, tước đoạt mọi thứ thuộc về cô, biến tất cả thành tàn tro lạnh lẽo tan theo đêm đen vĩnh viễn biến mất.

Yerim chết lặng, vô vọng nhìn ngọn lửa thù hận thiêu rụi từng trang giấy. Tro bụi theo gió đêm bay vào không trung, đưa tang một cuộc tình chưa kịp đơm hoa đã mau chóng tàn lụi.

Jeon Jungkook gục đi lặng lẽ trong vòng tay cô. Chút bản lĩnh cuối cùng Kim Yerim có được cũng mệt nhoài đổ sụp.

Tà váy trắng tinh khôi nhuộm đỏ màu máu, tiếng còi báo động gầm rú cũng không thể át đi tiếng cô gào khóc.

Rồi người ta đưa cậu đi, và cô cũng ngất lịm.

Yerim à, về nhà thôi! Tất cả chấm dứt rồi.

Máu, mồ hôi và nước mắt hòa lẫn trong khói sương, chấm dứt sự tồn tại của một thứ tình yêu dày vò ngang trái.

Ngày mai sẽ là một ngày khác.

Tất cả quay trở về vạch xuất phát.

Mọi chuyện như chưa từng bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia