ZingTruyen.Asia

aph | vietnam america | the sun has died

trống

tomategg


Chớp chớp mắt vài cái trước khi mở hẳn, Alfred tự đánh thức mình khỏi giấc ngủ với những cơn mê nặng như đeo đá. Cái mùi hăng hăng hãy còn vơ vẩn xung quanh nhắc cậu nhớ về một đêm buông thả, khi cậu tự cho phép mình nốc rượu như nước lã và rồi để mặc bản thân cùng tâm trí trôi theo dòng xoáy của thứ chất lỏng có cồn thoát ra khỏi thực tại nghiệt ngã đang chực chờ nghiền nát linh hồn mong manh này.

Hình như trời đã sáng, vì những tia nắng chiếu xiên thẳng vào phòng qua ô cửa kính không kéo rèm, cái màu nắng trong và tươi của một ngày mới bắt đầu.

Nhưng Alfred chẳng buồn bận tâm tới nữa.

Dẫu bao thời gian trôi qua, thì mọi thứ vẫn sẽ y nguyên vậy thôi.

Trái đất vẫn tiếp tục quay. Từng ngày nối nhau mở ra và kết thúc. Mọi vật sinh ra và mất đi. Còn cậu lại sống tiếp với thân xác nặng nề cùng một nỗi đau như thứ kí sinh trùng đang dần khoét sâu vào trái tim trống rỗng.

Một nỗi đau chẳng tài nào dừng lại.

.

Chống tay xuống sàn, Alfred chậm chạp nâng thân mình dậy. Đầu óc hãy còn quay quay làm cậu ngồi thần ra thêm một lúc nữa, rồi mới gãi gãi mái tóc rối bời như tổ quạ và đảo mắt tìm đồng hồ.

Kim dài chỉ thẳng lên trên, còn kim ngắn nằm ở số sáu, giờ giấc chẳng ăn nhập gì với cái nắng gắt ngoài trời. Đồng hồ chết từ lúc nào chẳng hay. Lẩm bẩm vài câu về việc thay pin, Alfred quờ quạng tìm điện thoại di động, thứ duy nhất cậu nhớ chắc chắn trước lúc say vẫn còn ở bên mình.

Nhặt chiếc điện thoại nằm lăn lóc cách chỗ từng đặt tay có vài phân, Alfred bật màn hình xem giờ. Trên phần thông báo hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ. Điện thoại để chế độ yên lặng làm chuông không kêu làm cậu chẳng biết có người gọi cho mình.  

Ngón tay cái nhanh chóng gạt mở khóa màn hình. Cậu đã nhìn thấy tên của Arthur rồi, và cậu không muốn phải nghe anh cằn nhằn vì cái sự lo lắng khi gọi mãi mà không thấy ai bắt máy đâu. Ít ra một cuộc gọi lại từ Alfred sẽ làm anh ta bình tâm lại mà không phi thẳng đến đây rồi nhìn thấy đống bừa bộn cậu vừa bày ra, và lại bắt đầu bài ca quen thuộc mà Alfred đã nghe đến phát nhàm.

Alfred liếc mắt kiểm tra nhật kí cuộc gọi. Giữa hàng loạt cái tên và dãy số cả lạ cả quen, tên người vẫn nhanh chóng là thứ cậu thấy đầu tiên như một thói quen khó bỏ.

Mười hai cuộc gọi đi.

Không một lần hồi đáp.

Alfred nhìn chằm chằm vào những chữ cái và con số hiển thị trên màn hình. Ý định gọi cho Arthur trôi tuột đi đâu mất, thế giới xung quanh cậu bỗng trở nên bồng bềnh như đang lơ lửng giữa không trung. Trong lồng ngực trái có cảm giác lạ lạ, hình như loài kí sinh bé xíu ấy đang bò trên trái tim, và cậu nghe thấy cả tiếng răng của chúng nghiến vào từng thớ cơ.

Bật ra một tiếng cười cụt ngủn, Alfred loạng choạng đứng dậy. Mấy chai rượu bị xô đổ va vào nhau tạo nên những tiếng lanh canh trống rỗng. Mặc kệ chúng ở đấy, cậu bước ngang qua phòng hướng về phía cửa sổ, trong tay vẫn nắm chặt điện thoại không rời.

Ánh sáng và cả hơi nóng bên ngoài gay gắt quá. Cậu kéo mạnh tấm rèm. Cả căn phòng chìm vào trong bóng tối mờ mờ. Alfred thở ra một hơi, rồi quay về thả người xuống sofa, mắt nhắm lại cố gắng tìm giấc ngủ. 

Giá mà cậu có thể mãi mãi nằm lại nơi đây trong giấc vĩnh hằng cho đến khi thân xác hóa thành tàn tro, để nỗi đau này tan ra theo gió cuốn mây trôi, hòa theo cát bụi thời gian rồi chìm tận sâu vào lãng quên thăm thẳm.

-----------------------------

Huhu sắp lấp xong hố rồi bà con ơi 😭 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia