ZingTruyen.Asia

ẢNH ĐẾ CÓ CHỨNG MẤT NGỦ

Chương 37: Hôn lén

lalanielll

Thời điểm 9 giờ tối, Nhậm Thâm liền đi tìm Tông Văn đối diễn.

Vốn dĩ người đại diện là muốn đi cùng Nhậm Thâm, nhưng trong nhà người đại diện có chuyện đột xuất, cuối cùng vẫn là Nhậm Thâm một mình đi tìm Tông Văn.

Tới mở cửa chính là trợ lý, trợ lý nói: "Thầy Tông ở trong phòng ngủ, anh Nhậm trực tiếp đi vào là được."

Nhậm Thâm mang theo kịch bản đi vào trong phòng ngủ, liếc mắt một cái liền thấy được nam nhân đang đọc sách ngồi ở trên sô pha.

Nhậm Thâm tiến lại gần, ngoan ngoãn mà gọi một tiếng: "Thầy Tông."

Tông Văn ngẩng đầu lên, nhìn Nhậm Thâm ngồi bên cạnh mình, thuận tay liền đem người kéo đến trong lòng ngực, theo thói quen tiến đến cổ ngửi một chút. Trên người Nhậm Thâm trừ bỏ mùi thảo dược ra, còn có hương sữa tắm, liền hỏi nói: "Mới vừa tắm rồi?"

"Dạ." Nhậm Thâm lên tiếng, lại đem kịch bản lấy lại, nhắc nhở nói: "Thầy Tông, đối diễn thôi."

Tông Văn không có phản ứng gì, làm như không nghe thấy, tiếp tục dán ở cổ ngửi một hồi, lúc này mới không nhanh không chậm buông ra tay.

Tông Văn nhận kịch bản, tùy ý lật đến một đoạn ở giữa, ra tiếng nói: "Đối này đoạn đi."

Nhậm Thâm nhìn thoáng qua, là cảnh hằng ngày của Tiểu Ách Ba cùng cảnh sát.

Nhậm Thâm chuẩn bị một chút, liền bắt đầu đối kịch bản.

Lại bởi vì là diễn hằng ngày không có gì khó khăn, hai người rất nhanh diễn xong.

"Đối xong rồi." Nhậm Thâm đóng kịch bản lại, cho rằng đối xong kịch bản liền có thể đi trở về, liền hướng Tông Văn nói: "Thầy Tông, tôi về trước nha."

Nói xong, Nhậm Thâm đứng dậy liền chuẩn bị rời đi.

Chỉ là Nhậm Thâm còn không có kịp đi xa, tay lại đột nhiên bị cầm.

Tông Văn nắm tay cậu, thuận tay liền đem người kéo đến trong lòng ngực, cho Nhậm Thâm ngồi trên đùi mình.

Tông Văn mặt đối mặt ôm Nhậm Thâm, lại tiến đến cổ, chậm rãi nói: "Ngửi một chút."

"Thầy Tông, rõ ràng hồi sáng nói chỉ là đối kịch bản thôi mà." Nhậm Thâm có chút phiền muộn.

"Đã đối xong rồi, có thể ngửi." Tông Văn ngữ khí thập phần tự nhiên, dán ở bên cổ cọ.

Nhậm Thâm nói được Tông Văn, đành phải ngoan ngoãn ở trong lòng ngực Tông Văn.

Tông Văn cọ một hồi, lại ngẩng đầu lên, vươn tay ôm mặt Nhậm Thâm, lòng bàn tay dán ở trên môi nhẹ nhàng cọ xát, thấp giọng nói: "Hôn một cái nhé em?"

Nhậm Thâm theo bản năng nhìn phía cửa phòng ngủ, tuy rằng cửa phòng đã đóng lại, chỉ là nghĩ đến trợ lý ngồi ở bên ngoài, Nhậm Thâm có chút không được tự nhiên, nói nhỏ: "Thầy Tông, bên ngoài có người......"

Tông Văn nhíu nhíu mày, lại lấy qua di động nhắn cho trợ lý.

Rất nhanh, phòng khách bên kia truyền đến một trận tiếng bước chân, ngay sau đó chính là âm thanh cửa phòng bị đóng lại, trợ lý đã rời đi rồi.

Tông Văn cúi đầu thoáng để sát vào một chút, thấp giọng nói: "Đã không có người."

Nói xong, Tông Văn liền vươn đầu lưỡi, dán ở trên môi Nhậm Thâm liếm liếm.

Môi Nhậm Thâm mềm mại, nếm lên tựa như khối kẹo bông.

Tông Văn mút viên kẹo này, nếm tới nếm lui, rồi dần dần đi vào sâu hơn, môi lưỡi tương triền.

Tông Văn hôn một hồi, chờ đến hôn sâu kết thúc, thấp giọng hỏi nói: "Tối nay em ngủ ở đây nhé?"

Nhậm Thâm dựa vào trước ngực Tông Văn thở phì phò, đầu óc còn có chút choáng váng, hỏi: "Muốn qua đêm sao?"

"Đã khuya, dứt khoát lưu lại đi." Tông Văn ngữ khí thập phần tự nhiên.

Nhậm Thâm từ trong lòng ngực Tông Văn chui ra, lại lấy qua di động nhìn thoáng qua, phát hiện đã hơn mười một giờ tối.

Tông Văn lại đứng dậy đi vào tủ quần áo bên kia, từ bên trong cầm bộ áo ngủ ra, đưa cho Nhậm Thâm, "Trước thay đồ đi."

Nhậm Thâm nhận đồ ngủ sau liền đi tới phòng tắm, chỉ là số đo áo ngủ Tông Văn với cậu mà nói có chút lớn, Nhậm Thâm đành phải cuốn tay áo cùng ống quần lên, lúc này mới từ phòng tắm ra.

Mà Tông Văn ngồi dựa ở mép giường, trong phòng ngủ chỉ bật một cái đèn ngủ.

Nhậm Thâm đi qua, nhìn đến vị trí bên trong giường, liền tự giác bò tới bên trong, chui vào trong ổ chăn.

Chờ đến khi Nhậm Thâm nằm ngay ngắn xong, Tông Văn tắt đèn cũng nằm xuống.

Hai người đều là quy quy củ củ nằm, mỗi người nằm một nửa, hoàn toàn không tiếp xúc tứ chi.

Nhậm Thâm nằm một hồi, hơi buồn ngủ, nhắm mắt lại mơ màng sắp ngủ.

Chỉ là trong ổ chăn hơi lạnh, Nhậm Thâm co thân mình lại ngủ.

Thời điểm Nhậm Thâm sắp ngủ, đột nhiên nhận thấy được bên người có cái đồ vật ấm áp đang tới gần.

Tông Văn dựa lại đây, một tay ôm trên eo Nhậm Thâm, nhẹ giọng nói: "Tôi ôm em nhé?"

Nhậm Thâm vốn dĩ liền có chút sợ lạnh, lại nhận thấy được nguồn nhiệt, mơ mơ màng màng liền lại gần qua, cuộn tròn ở trong lòng ngực nguồn nhiệt.

Tông Văn cũng chú ý tới nhiệt độ cơ thể Nhậm Thâm rất lạnh, liền đem người gắt gao ôm vào trong ngực.

Nhậm Thâm nhắm hai mắt, hô hấp trở nên vững vàng, bởi vì tư thế ngủ có điểm không thoải mái, theo bản năng muốn đổi tư thế.

Nhậm Thâm giật giật thân mình, chỉ là trên eo mình còn có một vòng tay, không thể động đậy.

Nhậm Thâm đành phải mở mắt ra, vốn dĩ muốn hỏi Tông Văn có thể buông tay hay không, kết quả liền thấy Tông Văn nhắm hai mắt, tựa hồ là đã ngủ rồi.

Mà đúng lúc này, âm thanh hệ thống vang lên --

【nhiệm vụ phụ: trong vòng mười lăm phút hoàn thành hôn sau cùng một tiêu, hôn trong vòng một phút. 】

【 nhiệm vụ khen thưởng: một phần đất dinh dưỡng trung cấp. 】

Nhậm Thâm trộm nhìn nhìn Tông Văn, nếu là Tông Văn ngủ rồi, vậy cậu trộm hôn một chút chắc là không sao đâu ha?

Nhưng Nhậm Thâm cũng không xác định Tông Văn rốt cuộc có ngủ hay không, liền thò lại gần thật cẩn thận gọi một tiếng: "Thầy Tông ơi?"

Nam nhân trước mắt nhắm hai mắt như cũ, trên mặt không có biến hóa gì, hẳn là ngủ rồi.

Nhậm Thâm lại thực nhẹ gọi một tiếng: "Thầy Tông ngủ rồi sao?"

Nhậm Thâm tiếp tục nhìn chằm chằm Tông Văn, tỉ mỉ quan sát đối phương.

Yêu quái thị lực rất tốt, trong bóng đêm cũng có thể thấy rõ đồ vật, bởi vậy chẳng sợ trong phòng không bật đèn, Nhậm Thâm cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt không biến hóa gì của Tông Văn.

Nhưng Nhậm Thâm còn nhớ rõ lần trước mình hôn lén bị phát hiện, sợ Tông Văn lại là giả bộ ngủ, liền thử nói: "Thầy Tông không lên tiếng vậy tôi trở về phòng nha?"

Tông Văn vẫn không phản ứng.

"Thầy Tông, tôi đi thật á?"

Nói xong, Nhậm Thâm liền ngồi dậy, động tác cẩn thận dời tay trên eo ra, để tay Tông Văn đặt ở trên giường.

Trong quá trình Nhậm Thâm di chuyển cái tay kia, Tông Văn vẫn luôn nhắm hai mắt, không có biểu tình gì.

Nhậm Thâm vẫn có chút không yên tâm, hướng Tông Văn nhỏ giọng nói: "Thầy Tông, tôi về thật đó nha."

Nhậm Thâm đợi một hồi, thấy Tông Văn vẫn không tỉnh.

Xác định rồi, Tông Văn đã ngủ rồi.

Nhậm Thâm tức khắc yên lòng, hiện tại cậu có thể trộm hôn!

Vì thế Nhậm Thâm một tay chống ở trên giường, tầm mắt dừng ở trên môi Tông Văn, chậm rãi cúi người xuống.

Môi lạnh băng đụng chạm đến cảm xúc ấm áp, Nhậm Thâm dán ở trên môi Tông Văn hôn nhẹ, động tác cũng không dám quá lớn, sợ sẽ đánh thức Tông Văn.

Nhậm Thâm dán ở trên môi hôn một hồi, lại nghĩ đến nhiệm vụ yêu cầu là hôn sâu, vậy chắc là phải chạm lưỡi ha?

Nghĩ như vậy, Nhậm Thâm liền vươn đầu lưỡi, dần dần từ giữa môi tiến vào.

Động tác Nhậm Thâm có chút vụng về, lúc trước cậu cùng Tông Văn hôn môi vài lần, vẫn luôn Tông Văn chiếm quyền chủ đạo, hoàn toàn để đối phương dẫn đạo, mình thì cái gì cũng không cần làm.

Mà hiện tại nói, Nhậm Thâm có được hoàn hoàn toàn toàn quyền khống chế, càng không cần phải nói Tông Văn đã ngủ rồi, có thể nói là hoàn toàn không phản ứng. Nhậm Thâm duỗi đầu lưỡi, ở lãnh địa Tông Văn tuần tra một vòng, ngẫu nhiên còn sẽ thường thường chạm vào lưỡi một chút.

Tuy nhiên Nhậm Thâm chạm vào lưỡi mềm mại như thế nào, đối phương cũng không phản ứng, Nhậm Thâm hứng thú, lại liên tiếp chạm vào vài cái.

【 hôn sâu một phút, nhiệm vụ phụ hoàn thành, khen thưởng đất dinh dưỡng trung cấp một phần. 】

Nhậm Thâm nghe được nhiệm vụ hoàn thành, lúc này mới thu hồi đầu lưỡi.

Chỉ là khi Nhậm Thâm đứng dậy, không kịp phòng bị đối diện hai con ngươi màu đen, tức khắc bị hoảng sợ, vội vàng lùi về trong ổ chăn.

Tông Văn không nhanh không chậm đứng dậy, thuận tay ấn cái nút bật đèn, hướng bên cạnh thanh niên nói: "Hôn đủ rồi sao?"

Nhậm Thâm súc trong ổ chăn, gắt gao nhắm hai mắt, làm bộ chính mình đã ngủ rồi.

Tông Văn nhìn Nhậm Thâm giả bộ ngủ, ẩn nhẫn ý cười, thấp giọng nói: "Lại không chịu thừa nhận?"

Nhậm Thâm vẫn nhắm hai mắt cũng không nhúc nhích, giả bộ ta đây ngủ rồi không biết gì hết.

Nhưng Tông Văn lại không muốn buông tha cho Nhậm Thâm, cúi người dựa lại, một tay nâng mặt Nhậm Thâm, chậm rãi nói: "Lần này tôi không có uống say, coi em muốn lấy cớ gì?"

Nhậm Thâm đành phải mở mắt ra, giải thích nói: "Thầy Tông, nãy giờ tôi ngủ, không có chuyện gì hết."

"Phải không?" Tông Văn cười như không cười nhìn Nhậm Thâm.

"Thầy Tông, tôi ngủ rồi." Nhậm Thâm đầy mặt vô tội, giả ngu.

"Nhậm Thâm, này đã là lần thứ hai." Tông Văn cúi người xuống, môi cơ hồ sắp dán ở trên môi Nhậm Thâm, không nhanh không chậm nói: "Thích tôi ngủ rồi liền lấn tới hôn trộm tôi sao?"

"Thầy Tông, tôi nói rồi, vừa nãy tôi ngủ rồi." Nhậm Thâm thập phần đúng lý hợp tình, "Rõ ràng là anh mơ thấy tôi trộm hôn anh, kết quả lúc tỉnh ngủ lại coi thành thật."

"Thầy Tông, những cái đó đều là anh mơ, không phải sự thật." Nhậm Thâm đẩy đẩy bả vai Tông Văn, lại thay đổi tư thế nằm nghiêng, "Đã khuya rồi, anh đi ngủ sớm một chút, tôi cũng tiếp tục ngủ."

Nói xong, Nhậm Thâm liền nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.

Tông Văn nhìn chằm chằm Nhậm Thâm một hồi, gọi một tiếng: "Nhậm Thâm."

Nhậm Thâm mặt không đổi sắc đáp: "Tôi ngủ rồi."

Tông Văn lại gọi một lần: "Nhậm Thâm?"

"Ngủ rồi." Nhậm Thâm thập phần bình tĩnh.

Tông Văn nhìn Nhậm Thâm giả bộ ngủ, cũng không lại tiếp tục gọi, chỉ tắt đèn nằm xuống.

Nhậm Thâm cũng nghe âm thanh tắt đèn của Tông Văn, còn tưởng rằng Tông Văn không tính toán truy cứu việc này, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nằm ở trong chăn cọ cọ, đổi thành tư thế nằm thẳng.

Nhậm Thâm không có thả lỏng bao lâu, liền chú ý tới nam nhân bên cạnh giật giật thân mình, tựa hồ là hướng qua mình.

Ngay sau đó, Nhậm Thâm liền nhận thấy được trên môi một mảnh ấm áp có cái gì mềm mại chen vào giữa môi.

-------------*---------------

Cảm ơn mọi người đã đọc nha. Còn sửa lỗi chính tả cho tui nữa. Cảm ơn mn nhiều nha. 😘

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia