ZingTruyen.Asia

Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa (Edit) P1

Chương 89: Nếu như không gặp nhau thì tốt biết bao

Lac_Y_Y

Editor: Lạc Y Y

Cố gia và Tần gia nhiều năm qua vẫn luôn bất hòa, năm đó khi Lục Vân nắm quyền, Tần gia âm thầm không biết đã dùng bao nhiêu thủ đoạn để lật đổ bà, người trong giới đều đồn rằng Tần gia từ trước kia đã nhìn chằm chằm vào Cố Ngôn Sanh muốn loại bỏ người thừa kế này.

Tần Tề Bách đau trong khoảng thời gian ngắn không đứng dậy được, thư ký phía sau vội vàng bước tới đỡ hắn dậy.

"Tiểu Cố, cậu bị điên rồi sao? Sao cậu có thể đánh người?"

Cố Ngôn Sanh dường như không nghe thấy, hắn đi tới trước mặt chỗ Tần Tề Bách vừa mới đứng dậy, nắm chặt nắm tay đấm một quyền vào mũi hắn.

"Xin lỗi em ấy!"

Tần Tề Bách chưa từng tập võ đương nhiên không phải là đối thủ của Cố Ngôn Sanh. Hắn ta đưa tay lên lau đi máu mũi rồi mắng: "Cố Ngôn Sanh, cái thằng điên này! Bệnh thần kinh, con mẹ nó rõ ràng là nó đánh tôi trước, vậy mà bắt tôi xin lỗi"

Cố Ngôn Sanh quay đầu nhìn Thẩm Lạc An đang sợ hãi ở bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Hắn dùng cái tay nào chạm vào em? Anh giúp em phế nó."

Tần Tề Bách nghe xong liền cứng đờ, hắn xoay người muốn chạy, đột nhiên hắn bất ngờ bị đè xuống đất, sau ót bị đập xuống đau đến hoa mắt.

Cố Ngôn Sanh ánh mắt có chút buông lỏng, hắn giơ tay giáng một cú đấm vào mặt người bên dưới, dường như muốn trút giận: "Ai cho mày chạm vào y? Ai cho mày chạm vào y? Mày vậy mà còn dám chạy tới chọc tức tao!"

Đám người trước mặt có chút mờ mịt, Cố Ngôn Sanh sửng sốt một chút, lắc đầu nhìn xuống, vậy mà lại là mặt của Đường Sóc...

Cố Ngôn Sanh đột nhiên một quyền rồi lại một quyền đấm Tần Tề Bách, ánh mắt hắn trở nên cực kỳ tàn nhẫn.

"Không cho dẫn y đi! Không cho đụng vào y! Không cho tạm biệt y! Dựa vào mày cũng dám chống lại tao, dựa vào mày cũng dám đoạt y đi sao? Mày nghĩ mày là cái thá gì hả?"

Tưởng tổng thấy hắn có gì đó không đúng liền vội quay đầu lại, tức giận nói: "Đều ngây ra đó làm cái gì? Còn không mau qua đó kéo người ra!"

Mấy người đang xem kịch vui ở bên cạnh lúc này mới bảo thư ký kéo người ra, Thẩm Lạc An cũng vội vã bước tới.

"Ngôn Sanh, đừng đánh nữa, được rồi em không tức giận nữa, mặt em đã không đau nữa rồi."

Cố Ngôn Sanh nghe thấy giọng nói Thẩm Lạc An lúc này mới định thần lại. Hắn nhìn Tần Tề Bách trên mặt đất thì hơi sửng sốt. Hắn đứng lên có chút choáng váng, chống lên cái ghế ở bên cạnh xoa xoa đầu mới giảm bớt, rồi quay đầu nhìn người phía sau.

"Thằng đê tiện mày vậy mà trước bộ mặt này sau lưng bộ mặt khác, ban nãy rõ ràng là mày đánh tao, bây giờ bắt đầu giả vờ vô tội, mày có tin tao lập tức..."

"Đủ rồi! Hôm nay đến là để bàn về dự án của công ty, chứ không phải để đến để xem mấy người đánh nhau."

Tưởng tổng vỗ lên bàn một cái rồi đứng dậy, quay sang Tần Tề Bách nói: "Tần tổng đừng chấp nhất với hắn, Cố tổng lúc nãy có uống vài ly rượu có hơi say."

Tần Tề Bách nghe xong hừ lạnh một tiếng nói: "Say? Lý do này cũng thật là gượng ép, ngài cho rằng tôi không biết hắn ngàn ly không say sao? Tiểu Triệu, đi gọi người, tôi hôm nay nhất định phải đánh chết hắn."

"Được rồi, đều không muốn dự án này nữa rồi sao?"

"Vậy được, nể mặt Tưởng tổng tôi cho hắn chút mặt mũi."

Cuối cùng Tưởng tổng cũng nói vài lời về kế hoạch của từng công ty, cuối cùng công bố Cố Ngôn Sanh là người đã giành được dự án này, sắc mặt của Tần Tề Bách lập tức thay đổi, hắn đứng bật dậy.

"Cái gì? Vậy mà giao cho thằng nhãi Cố Ngôn Sanh kia? Tưởng tổng, ngài lúc trước không phải nói như vậy với ba tôi, không phải lúc trước ngài đã nói Tần thị càng thích hợp hơn sao?"

"Đúng vậy, lúc trước tôi thấy trong số mấy nhà quả thật Tần thị là lựa chọn đầu tiên, nhưng đó là trước khi tôi nhìn thấy kế hoạch của Tập đoàn Cố thị, hôm nay sau khi nghe kế hoạch của Cố thị, tôi đã đưa ra quyết định."

Cố Ngôn Sanh ngồi ở một bên đầu ngày càng choáng váng, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ nhìn người trước mặt.

Tưởng tổng đứng dậy nhìn đám người phía sau, giọng điệu bình thản nói: "Kết cục hôm nay đã như vậy rồi thì giải tán đi, tôi rất mong lần sau được hợp tác với mọi người."

"Tiểu Lý, đưa Cố tổng nhà cậu rời đi đi, tôi thấy hắn say lắm rồi, trở về uống chút canh giải rượu."

"Vâng"

•••

Tiểu Lý bước nhanh tới đỡ Cố Ngôn Sanh đi ra ngoài cửa, Thẩm Lạc An cũng đưa tay đỡ cánh tay kia của hắn.

Mấy người kia cũng bước ra khỏi phòng, Tần Tề Bách tức giận nhìn Cố Ngôn Sanh đang đi tới trước mặt mình, ánh mắt đầy lạnh lùng.

"Cố Ngôn Sanh, cậu chờ đó cho tôi, hôm nay mối hận này coi như đã giải quyết xong, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cậu phải hối hận vì những gì đã làm ngày hôm nay!"

"Tiểu Tần tổng ngài làm sao có thể khiến người ta hối hận? Ngài đánh không lại người ta, dự án cũng không giành lại người ta, ngài không nhìn ra Tưởng tổng luôn thiên vị Cố Ngôn Sanh sao?"

"Nói cái gì mà nhất định phải giành được dự án này, không phải đã thua Cố gia, lại còn bị hắn đánh cho ngã trên mặt đất như chó vậy, chậc chậc, chúng ta ở bên cạnh cũng không thể xem tiếp được nữa, thật là chẳng ra làm sao."

Tần Tề Bách nhìn mấy người trên mặt mang theo nụ cười đầy giễu cợt nhìn mình, sự thù hận trong ánh mắt càng sâu, hắn nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố Ngôn Sanh..."

Nhìn Cố Ngôn Sanh cùng Thẩm Lạc An cách đó không xa, ánh mắt chợt lóe.

"Phu nhân của tập đoàn Cố thị..."

"Xem ra Cố Ngôn Sanh rất quan tâm đến người vợ này, thật thú vị, lần sau có cái để chơi rồi. Tôi đã nghĩ ra cách làm sao có thể để cho thằng nhãi này nôn dự án ra? Còn cái thằng đê tiện kia nữa, tao nhất định không tha cho mày!"

Tần Tề Bách buồn bực ra hiệu, thư ký phía sau đưa điện thoại cho hắn ta.

"Này, Tôn Kỳ, tôi đã giúp cậu tìm được một công việc."

Tiểu Lý đỡ Cố Ngôn Sanh vào trong xe, đóng cửa lại nhìn Thẩm Lạc An ở phía sau, cúi đầu nói: "Cố tổng đã say lắm rồi, tôi sẽ đưa ngài ấy về trước. Thẩm tiên sinh cậu tự bắt xe trở về trước đi."

"Sao cơ? Cậu có ý gì? Anh ấy đã đáp ứng tôi đêm nay đi đến nơi đó..."

"Thẩm tiên sinh thật sự xin lỗi, Cố tổng bây giờ không được tỉnh táo, tôi không yên tâm giao ngài ấy cho người khác kẻo có người không có ý tốt."

Nói xong cậu mở cửa lên xe, lái xe rời khỏi khách sạn, chỉ còn lại Thẩm Lạc An sắc mặt tái mét đứng ở đó.

Tiểu Lý đỗ xe trong sân xong, mở cửa dìu Cố Ngôn Sanh ra ngoài rồi hét vào trong nhà: "Từ thúc! Từ thúc, chú có ở đó không? Hãy đến giúp tôi một chút."

Từ thúc vừa nghe thấy tiếng liền bước ra ngoài, vừa nhìn thấy bộ dạng của Cố Ngôn Sanh liền vội vàng chạy tới giúp đỡ: "Này là làm sao vậy? Sao lại uống nhiều rượu như thế?"

Hai người dìu Cố Ngôn Sanh đến trên ghế sô pha rồi rót một ly nước.

"Cùng Tưởng tổng và người của mấy tập đoàn khác bàn dự án. Cố tổng không biết làm sao, vừa đến nơi liền rót rượu liên tục uống, còn đánh nhau với tiểu Tần tổng của Tần gia."

"Cái gì? Tiên sinh đã đánh người Tần gia? Nguyên Phong thiếu gia không có ở đây, Tiểu Lý sao cậu không ngăn cậu ấy lại?"

"Lúc đó Thẩm Lạc An cũng có mặt, ngài ấy là vì Thẩm Lạc An bị Tần tổng động tay động chân mới đánh người, ở đó không một ai ngăn cản, tôi... tôi ngăn lại cũng không tốt lắm..."

Từ thúc đột nhiên nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng quay lại nhìn về phía cầu thang, Ôn Niệm Nam từ trên lầu bước xuống.

"Phu...phu nhân"

Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn người đang không ngừng xoa đầu ở trên ghế sô pha, nhàn nhạt nói: "Anh ta uống say rồi?"

"Vâng, khi bàn dự án uống hơi nhiều rượu, vừa mới trở về."

"Bảo dì Lam nấu một bát canh giải rượu cho hắn, đỡ hắn lên phòng nằm một lát đi." Ôn Niệm Nam nói xong liền xoay người định lên lầu.

"Phu nhân"

"Hở? Còn chuyện gì nữa sao?" Ôn Niệm Nam xoay người lại nghi hoặc nhìn Từ thúc.

"Cái kia... Tiểu Lý còn có việc đang vội trở về công ty, một mình tôi không nhấc nổi tiên sinh, phu nhân cậu có thể giúp tôi một tay được không?"

Từ thúc quay đầu nháy mắt với Tiểu Lý, sau đó liếc nhìn về phía cửa.

"À... đúng rồi, tôi có việc phải làm, có việc gấp, tôi về trước đây."

"Chờ đã, Tiểu Lý, cậu..." Ôn Niệm Nam hơi giật mình nhìn Tiểu Lý vội vàng lái xe rời đi.

"Phu nhân, tôi dìu tiên sinh lên lầu, cậu cũng đến giúp tôi một chút đi."

Ôn Niệm Nam xoay người lại nhìn người trên sô pha đang nhắm mắt cau mày, ánh mắt cậu khẽ động, môi mím chặt, cậu đứng tại chỗ không tiến về phía trước.

"Vâng"

Từ thúc đỡ Cố Ngôn Sanh lên giường đặt xuống gối, quay đầu nhìn về phía người đứng đằng xa: "Phu nhân, cậu ở đây chăm sóc tiên sinh một lát, tôi đi nấu canh giải rượu."

"Con... con ở một mình sao? Từ thúc hay là con đi nấu canh giải rượu cho..."

"Không cần đâu" Từ thúc xua tay, bước nhanh ra ngoài đóng cửa lại.

Ôn Niệm Nam dựa vào tủ, nhìn Cố Ngôn Sanh đang yên ổn ngủ trên giường, trong mắt hiện lên vẻ khó lường.

"Ưm... đầu đau quá... khó chịu quá..."

Người trên giường đột nhiên cử động, cau chặt mày, hình như hơi khó chịu.

Ôn Niệm Nam trong mắt hoảng sợ lùi lại một bước, cậu rất sợ Cố Ngôn Sanh sẽ tỉnh lại.

Có lẽ là do uống quá nhiều rượu, Cố Ngôn Sanh lại ngủ thiếp đi, trong miệng vẫn lẩm bẩm cái gì đó.

"Đầu đau quá..."

Ôn Niệm Nam thấy hắn ấn mạnh đầu tỏ vẻ khó chịu thì hơi do dự, cuối cùng cũng bước tới, dùng tay xoa nhẹ đầu hắn.

Nhìn đôi lông mày của người trên giường dần dần giãn ra, trong mắt Ôn Niệm Nam hiện lên một tia buồn bã.

Mình đang làm gì vậy, không phải đã không quan tâm rồi sao... sao khi thấy y khó chịu thì lại mềm lòng rồi...

"Cố Ngôn Sanh... anh có bao giờ nghĩ rằng thiếu niên vô tình được anh cứu lại hại anh thành ra thế này không? Nếu như biết hậu quả rồi, anh có hối hận vì đã giúp tôi không."

"Tôi vẫn luôn nghĩ mình mang ơn anh, mãi đến sau này tôi mới nhận ra là tôi thích anh... Nhưng phần tình yêu này quá hèn mọn, hèn mọn đến nỗi không dám nói ra ngoài, hèn mọn đến nỗi chỉ dám trốn ở phía sau trộm nhìn anh mà không dám lại gần..."

"Cố Ngôn Sanh... Nếu như... ngay từ đầu chúng ta không gặp nhau thì tốt biết bao, nếu chúng ta không quen biết nhau, thì chúng ta sẽ không mệt mỏi như bây giờ"

"Tại sao phải vươn tay kéo tôi từ trong bóng tối ra ngoài, nhưng lại đem tôi vào trong đóng bùn lầy tùy ý chà đạp, vì sao mang hy vọng đến cho tôi rồi lại tàn nhẫn cướp nó đi..."

Ôn Niệm Nam khóe mắt hơi ửng đỏ, trong mắt tràn đầy thống khổ, cậu đứng dậy định rời đi.

"Đừng đi, đừng đi..."

Ôn Niệm Nam sững sờ tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, chậm rãi quay đầu lại nhìn Cố Ngôn Sanh.

"Cậu đừng đi... để tôi nhìn xem... gương mặt của cậu... sợi dây chuyền... sợi dây chuyền của cậu đang ở chỗ tôi, đừng đi..."

Cố Ngôn Sanh đột nhiên nói ra làm Ôn Niệm Nam kinh ngạc. Cố Ngôn Sanh đang nằm mơ, mơ thấy cảnh bắt cóc năm đó.

Chăn bông trượt xuống, Ôn Niệm Nam đưa tay lên định đắp lại, đột nhiên tay bị nắm lấy, đôi tay đang nắm chặt lấy tay của cậu, bất ngờ kéo cậu vào lồng ngực của Cố Ngôn Sanh.

Ôn Niệm Nam ánh mắt có chút hoảng loạn, ngẩng đầu nhìn gương mặt thanh tú gần trong gang tấc, cậu vội vàng giãy giụa ngồi dậy rồi dùng sức định rút tay ra nhưng lại bị siết chặt.

Nhẫn trên ngón tay hai người chạm vào nhau, Ôn Niệm Nam khẽ giật mình, cậu ngước mắt nhìn người trên giường.

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi biết các bạn nhỏ dễ thương đang hối thúc ly hôn, tác giả đã chuẩn bị sẵn sàng phần ngược sau khi ly hôn rồi, tôi đang dốc sức đẩy nhanh tiết tấu cốt truyện rồi.

Tuyệt đối sẽ để tra công đứng ra ngược thê, quỳ gối truy thê, để hắn nếm trải nổi thống khổ mà Niệm Niệm đã phải chịu đựng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia