ZingTruyen.Asia

Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa (Edit) P1

Chương 84: Vì sao ngài không để Ôn tiên sinh rời đi

Lac_Y_Y

Editor: Lạc Y Y

"Xin lỗi Lục tổng, nếu ngài vì ép tôi để Đường Sóc buông tay mới tìm đến Khải Duyệt hợp tác, tôi e rằng sẽ khiến Lục tổng thất vọng rồi. Mặc dù tập đoàn Khải Duyệt không có thế lực to lớn như nhà họ Cố, nhưng sẽ không dùng em trai tôi để đổi lấy tương lai của Khải Duyệt."

"Cậu nói sao?"

Đường Luân Hiên cúi đầu nhìn xuống bức ảnh trong tay, không nhanh không chậm nói: "Đường Sóc là thật lòng thích Ôn tiên sinh, mấy năm nay đôi đều nhìn thấy, lúc đầu biết được Ôn tiên sinh kết hôn em ấy khổ sở rất lâu, nhưng nó cũng hiểu rõ Ôn tiên sinh là thật lòng yêu Cố tổng, cho nên nó không ồn ào cũng không gây ra rắc rối gì, chỉ cần Ôn tiên sinh vui vẻ, nó thà rằng buông tay."

"Đường Sóc trong khoảng thời gian đó như người mất hồn, nó nói Ôn tiên sinh thích âm nhạc, cho nên mở một studio, cho dù nó rất nhớ Ôn tiên sinh cũng không đi quấy rầy cuộc sống hôn nhân của cậu ấy. Sau này, nó nói với tôi rằng nó đã gặp Ôn tiên sinh, cậu ấy sống không vui vẻ gì, trên mặt không còn nở nụ cười nữa, nó muốn cứu Ôn tiên sinh ra khỏi đầm lầy ấy."

Đường Luân Hiên dường như không nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lục Vân, tiếp tục nói: "Tôi biết Ôn tiên sinh đã kết hôn rồi, Đường Sóc làm như vậy là không đúng, nhưng Cố tổng căn bản không thích Ôn tiên sinh, thậm chí là chán ghét, vì sao lại không thể để cho Ôn tiên sinh rời đi chứ?"

Lục Vân khi nghe nói để Ôn Niệm Nam rời đi, tức khắc sắc mặt trở nên u ám.

"Làm sao cậu có thể chắc chắn rằng Cố Ngôn Sanh không thích Niệm Niệm? Cậu thì hiểu cái gì? Cậu có biết chính vì sự tồn tại của Đường Sóc, Niệm Niệm đã phải chịu đựng tổn thương nhiều như thế nào không? Nếu không có sự can thiệp của Đường Sóc, mối quan hệ hiện tại của họ căn bản sẽ không cứng nhắc như vậy!"

Giọng điệu của Đường Luân Hiên vẫn cứng rắn như cũ, giọng nói của anh cũng bất giác cao hơn vài phần: "Rất cảm ơn Lục tổng coi trọng Khải Duyệt, nhưng Khải Duyệt không có năng lực này cũng không có phúc khí như vậy, xem ra là không thể cùng Cố thị hợp tác được rồi."

Thấy thái độ Đường Luân Hiên cứng rắn không muốn thỏa hiệp, Lục Vân đột nhiên bật cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy lạnh lẽo: "Được thôi, xem ra tập đoàn Khải Duyệt không có ý định ở lại nước M nữa rồi."

Đường Luân Hiên sững sờ, quay người lại cảnh giác nhìn bà: "Ý ngài là gì?"

"Đường tồng, cậu nghĩ nếu Cố thị đột nhiên tuyên bố với bên ngoài là chấm dứt hợp tác với Khải Duyệt, người ngoài sẽ nghĩ như thế nào sao? Nếu lại truyền ra ngoài Cố thị và Khải Duyệt quay lưng với nhau, cậu nghĩ có người dám liều mạng đắc tội với Cố thị mà hợp tác với các người sao?"

"Lục tổng, có cần thiết phải làm đến tuyệt tình như vậy không?"

Lục Vân lạnh lùng nhìn anh, sắc bén nói: "Cậu cho rằng không có thủ đoạn thì có thể tồn tại trong vòng ăn thịt người không nhả xương này à? Đường tổng, thiện tâm nương tay là điều cấm kỵ, cậu vì em trai mình mà dám lấy cả Khải Duyệt ra đánh cược sao?"

"Tôi "

•••

Đường Luân Hiên đôi mắt lóe lên một tia khó xử, anh do dự rồi.

Tập đoàn Khải Duyệt là lúc ba Đường và mẹ Đường khi hai người còn trẻ một tay sáng lập nên, phải trải qua rất nhiều khó khăn gian khổ mới có thể khiến Khải Duyệt từ từ vực dậy. Khải Duyệt là tâm huyết của ba mẹ anh, không thể nào bị hủy hoại trong tay anh được.

Một bên là em trai mình nuông chiều từ nhỏ đến lớn, một bên là tâm huyết cả đời của ba mẹ, phải lựa chọn như thế nào? Không thể chọn.

Lục Vân thấy Đường Luân Hiên không nói gì nữa liền biết y không dám đánh cược.

"Tôi hy vọng cậu trở về sẽ cảnh báo Đường Sóc, Ôn Niệm Nam đã kết hôn rồi, nó là người của Cố gia, nếu còn tiếp tục không nghe khuyên bảo mà tiếp cận những thứ không nên nhìn trộm, tôi không dám đảm bảo hắn còn đánh con trai tôi nữa thì có thể bình an vô sự về nhà như lần này!"

Đường Luân Hiên nhìn ánh mắt sắc bén lộ ra trong mắt Lục Vân rồi nhìn Chu Nguyên Phong vẫn cứ im lặng.

"Hôm nay cuối cùng tôi cũng mở mang kiến thức thấy được uy danh bên ngoài về thủ đoạn của Lục tổng rồi, đánh rắn đánh dập đầu, ngài quả nhiên là lợi hại."

Ánh mắt Lục Vân khẽ chớp, thấp giọng nói: "Tôi không muốn dồn cậu vào chỗ chết, chỉ cần cậu bảo Đường Sóc cách xa Ôn Niệm Nam, tôi sẽ không nhắm vào Khải Duyệt. Tôi chọn Khải Duyệt cũng là vì tôi rất coi trọng năng lực của Đường tổng, hợp tác giữa hai công ty chỉ có lợi cho Khải Duyệt chứ không có hại."

Bà là đang ép buộc Đường Luân Hiên lựa chọn, hơn nữa chỉ cho anh một con đường, chỉ có thể chọn con đường này thì Đường Sóc và Khải Duyệt mới được bình yên vô sự.

"Điều này không công bằng với Đường Sóc..."

"Đường tồng, Đường Sóc cách xa Niệm Niệm, hắn sẽ không có chuyện gì, Khải Duyệt cũng vậy. Cố Ngôn Sanh và Niệm Niệm sẽ không có việc gì, mọi người đều vui vẻ, vì Khải Duyệt và vì an toàn của hắn, cậu không nên để hắn đến gần Niệm Niệm nữa. Tôi có lẽ sẽ cảnh cáo một phen, nhưng nếu hắn chọc tức Cố Ngôn Sanh, nó sẽ làm gì với Đường Sóc?"

Thấy Đường Luân Hiên mím môi không lên tiếng, Lục Vân xoay người nói với Chu Nguyên Phong bên cạnh: "Nguyên Phong, tiễn Đường tổng ra ngoài, ta còn có việc phải giải quyết."

"Vâng, Lục tổng"

Vẻ mặt Đường Luân Hiên có chút hoảng hốt đứng ở cửa thang máy, nhìn những con số đang tăng lên, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Anh nghĩ gì vậy?" Chu Nguyên Phong đột nhiên hỏi.

Đường Luân Hiên giật mình, ánh mắt hơi lóe lên nói: "Tôi có thể nghĩ cái gì? Bà ấy chỉ để lại cho tôi một sự lựa chọn, cả Khải Duyệt và Đường Sóc đều không xảy ra chuyện, dù sao thì Đường Sóc cũng không nên bị tôi liên lụy."

"Bị anh liên lụy? Nếu không phải hắn đi tìm Ôn Niệm Nam, những chuyện này sao có thể xảy ra? Anh làm như vậy là để bảo vệ sự an toàn của hắn cũng là để bảo vệ tập đoàn Khải Duyệt. "

"Nó không thể khống chế bản thân mình yêu Ôn tiên sinh nhiều năm như vậy, trước sau không bỏ xuống được, nó có thể làm gì? Đường Sóc lỗ mãng, nhưng không có lý do gì mà không thể đánh người, người đứng bên cạnh Cố tổng trong bức ảnh là ai, chắc hẳn Chu tổng và Lục tổng đều quen biết."

"Cậu cũng là người của Cố thị, đương nhiên trong lòng đặt công ty lên hàng đầu, cậu căn bản không hiểu tình thân và lợi ích cái nào quan trọng hơn..."

Cửa thang máy mở ra, Đường Luân Hiên bước vào cho đến khi cửa thang máy đóng lại, Chu Nguyên Phong vẫn còn đang sững sờ tại chỗ chưa có lấy lại tinh thần.

Cố Ngôn Sanh đứng ngoài ban công châm một điếu thuốc, liếc nhìn sân vườn dưới lầu, ánh mắt dừng ngay trên chiếc xe Audi màu đen cổ điển, hắn vô thức nhìn đồng hồ đeo tay, nhưng quên mất đồng hồ đã hư rồi, hắn khẽ cau mày.

Hắn nhớ trong tủ hình như có một chiếc đồng hồ cùng nhãn hiệu với cái bị hỏng này, hắn mở tủ ra thì thấy chiếc hộp đựng đồng hồ, tùy ý mở ra rồi đeo vào tay.

Lắc nhẹ cái tay rồi đi đến trước cửa sổ sát đất nhìn dưới lầu, Cố Ngôn Sanh cúi đầu nhìn đồng hồ, không lâu sau kim đồng hồ chậm rãi chỉ vào một con số, từ trong sân quả nhiên lại truyền đến tiếng xe khởi động.

Cố Ngôn Sanh nhìn chiếc xe đang lái đi, ánh mắt hắn hiện lên một loại cảm xúc nhìn không thấu.

Lại là thời gian này... lại lái xe rời đi... ngày nào cũng đi ra ngoài vào giờ này, rốt cuộc là đi đâu?

Ánh mắt Cố Ngôn Sanh lạnh lùng, hắn bước ra ban công châm một điếu thuốc rồi lấy điện thoại di động ra để gọi.

"Cậu ta ra ngoài rồi, theo dõi cậu ta."

Cúp điện thoại xong hắn nhìn màn hình điện thoại tối dần, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng.

Trong đầu nhớ tới bóng lưng Ôn Niệm Nam cùng Đường Sóc rời đi không quay đầu nhìn lại, tay cầm điện thoại siết chặt, nếu thật sự là đi gặp Đường Sóc...

Chỉ cần lấy được bức ảnh thì có thể biết được hắn rốt cuộc đã đi đâu, Cố Ngôn Sanh buồn bực dập tắt điếu thuốc rồi rời khỏi ban công.

Mãi đến chạng vạng, Lục Vân và Chu Nguyên Phong mới trở về, Lục Vân có chút mệt mỏi liền lên lầu nghỉ ngơi, Chu Nguyên Phong ở trong phòng khách xử lý công việc trong máy tính.

Ngoài cửa truyền đến tiếng xe, một lúc sau Ôn Niệm Nam mệt mỏi bước vào.

"Nguyên Phong, mẹ đâu?"

Chu Nguyên Phong liếc nhìn người đi vào, nhẹ giọng nói: "Bà ấy đi nghỉ ngơi rồi, Niệm Nam cậu đi đâu vậy, sao muộn như vậy mới về?"

"Tôi... tôi đi dạo ở trung tâm mua sắm, muốn mua vài bộ đồ."

Ôn Niệm Nam ngày hôm qua không nghỉ ngơi được nhiều, kết quả hôm nay lúc bác sĩ Lý gọi cậu đến nói chuyện thì cậu ngủ gật trên sô pha, bác sĩ Lý không dám đánh thức cậu, khi cậu tỉnh dậy mới nhận ra trời đã chạng vạng tối, lúc này mới vội vàng lái xe rời khỏi.

Cố Ngôn Sanh đột nhiên từ trên lầu bước xuống, liếc thấy Ôn Niệm Nam đang đứng ở phòng khách, hắn hừ lạnh một tiếng rồi đi vào phòng bếp, cầm trên tay một tách cà phê đi lên lầu.

Chu Nguyên Phong phát giác có gì đó không ổn, hơi nheo mắt lại: "Dì Lam, đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa? Bác gái và tôi không ăn nữa, dì Lam làm ít một tý."

"Ơ? Tiên sinh cũng nói không ăn nữa, sao ai cũng không ăn vậy?"

"Trưa nay tôi và bác gái ăn cơm trễ vẫn chưa đói, bà ấy lên xử lý việc công ty trước rồi, dì chỉ làm cho một mình Niệm Nam là được." Dứt lời, Chu Nguyên Phong cầm máy tính lên lầu.

Dì Lam đặt thức ăn và canh lên bàn, khẽ nói: "Phu nhân cậu ăn một chút đi, nếu không thì dạ dày chịu không nổi đâu."

"Dạ, được"

Ôn Niệm Nam đang ngồi ở trên bàn cơm ăn canh, đôi mắt lại nhìn chằm chằm cái đĩa trên bàn sững sờ.

Trên lầu, Cố Ngôn Sanh đang đứng trên cầu thang, nhìn chằm chằm người đang cúi đầu ngoan ngoãn ăn canh, ánh mắt hắn nhấp nháy, không biết đang nghĩ cái gì.

"Tôi biết cậu sẽ không yên tâm mà chạy ra đây xem, quả nhiên tôi đoán không sai."

Giọng nói trêu chọc của Chu Nguyên Phong đột nhiên vang lên sau lưng, Cố Ngôn Sanh cũng không nhìn lại mà vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm người dưới lầu.

"Nguyên Phong, cậu nghĩ mẹ tôi có thương tôi không? Bà ấy vì lợi ích của mình mà hủy hoại cuộc sống của con trai mình sao?"

Chu Nguyên Phong sửng sốt, ánh mắt lóe lên nhìn Cố Ngôn Sanh nói: "Cậu nói bậy cái gì vậy? Sao bác gái lại không thương cậu, đừng tin lời châm ngòi ly gián của người khác "

"Ha? Phải không? Vậy cậu nghĩ năm đó bà ấy ép tôi lấy Ôn Niệm Nam là vì thương yêu tôi sao?"

"Cậu lại muốn làm gì? Con người Niệm Nam rất tốt? Nhưng cậu đã hết lần này đến lần khác làm những việc quá đáng để làm tổn thương cậu ấy. Bác gái là vì cậu mà đã trả giá rất nhiều, cậu không nên vì Thẩm Lạc An mà làm tổn thương tình cảm mẹ con hai người."

"Vậy nếu tôi khăng khăng muốn ly hôn thì sao? Sẽ thế nào? Đoạn tuyệt mối quan hệ mẹ con sao?"

"Cố Ngôn Sanh! Cậu có thể đừng tìm đường chết như vậy nữa được không, cậu vì Thẩm Lạc An mà ly hôn lại vì cậu ta mà đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, đầu cậu bị lừa đá chỉ số thông minh có phải là số âm hay không?"

Cố Ngôn Sanh liếc nhìn người dưới lầu, thu lại cảm xúc trong mắt: "Bà ấy từ trước đến nay chưa từng yêu thương tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy bà ấy yêu thương tôi... Chỉ có Thẩm Lạc An, chỉ có y là đánh nhau để cứu tôi, ở bên cạnh làm bạn với tôi, yêu tôi, tôi nhất định phải ly hôn, chỉ cần tôi có bằng chứng, mẹ tôi không thể ngăn cản tôi."

"Bằng chứng? Cố Ngôn Sanh cậu muốn làm gì?"

Đột nhiên điện thoại reo lên, Cố Ngôn Sanh lấy điện thoại ra nhận: "Alo"

Cố Ngôn Sanh ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, sắc mặt xanh mét nhìn người dưới lầu, giọng điệu đặc biệt lạnh lùng: "Được, gửi cho tôi."

Sau khi cúp điện thoại, Cố Ngôn Sanh ngước mắt lên nhìn Chu Nguyên Phong vẻ mặt khó hiểu nhìn mình, lắc nhẹ điện thoại rồi chế giễu nói: "Xem đi, có bằng chứng rồi, cái này không phải rất dễ dàng hay sao."

Nói xong hắn xoay người trở về phòng, Chu Nguyên Phong kinh ngạc đứng yên tại chỗ, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Sóc tiểu thiếu gia sắp phải rời xa Niệm Niệm rồi, anh trai muốn để cho em trai mình có cuộc sống tự do, không muốn bị liên lụy, cuối cùng anh chỉ có thể nhẫn tâm đưa ra lựa chọn.

Ôn Niệm Nam thiếu thốn tình cảm có lẽ là cậu ngưỡng mộ Đường Sóc, ngưỡng mộ y có cuộc sống như mặt trời, ngưỡng mộ y có cha mẹ và anh trai cưng chiều mình.

Dự báo: Hai mẹ con cãi nhau, Cố Ngôn Sanh chỉ trích mẹ mình thiên vị Niệm Niệm, Lục Vân mềm lòng nhường lại không gian cho Niệm Niệm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia