ZingTruyen.Asia

[Allkook] Lục vương gia, vương phi lại chạy rồi (Full)

Chap 5: Lính canh gác đẹp trai.

mono0903

Ngày hôm sau.
"Chán quá, Tiểu Lan, A Bình, A Phúc, các em đừng làm nữa, lại đây chơi với ta."

"Vương phi, không được, chúng nô tài phải có trách nhiệm với việc này."

Jungkook ngồi ngoài sân nhìn bọn họ dọn dẹp mà thở dài ngán ngẩm. Nhìn qua phía bờ tường kia, không biết thế giới bên ngoài ra sao?
- Tiểu Lan, bao giờ ta mới được đi khỏi đây.
- Vương phi, đợi đến hết tuần là hết lệnh cấm túc rồi.
Haizz, trong đầu tự dưng nảy ý tưởng. Vội mở lời:
- A Bình, A Phúc mang cho ta một sợi dây thừng cùng tấm gỗ dài.
- Tiểu Lan, cầm giấy bút đến đây, nhiều chút.
- Vâng, vương phi.

Jungkook mỉm cười nhìn đống đồ trước mặt. Hướng đến cây cổ thụ lớn trước sân, tay buộc chặt dây vào tấm ván mỏng. Jungkook trèo lên cây khiến đám người Tiểu Lan hoảng sợ kêu lớn:
- Vương phi, người mau xuống đây. Rất nguy hiểm.
Jungkook xua tay xuề xòa, từ nhỏ cậu đã leo cây thành thạo, có gì phải sợ chứ.

Cột chặt dây vào cành lớn, hài lòng nhìn xuống, một chiếc xích đu xinh xắn a. Jungkook từ từ chạm chân xuống đất, đám người Tiểu Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Jungkook giọng vui vẻ vang lên:
- Tiểu Lan, xích đu này chúng ta có thể chơi đỡ chán nha.
Tiểu Lan thắc mắc:
- Vương phi, cái đó là cái gì? Xích, xích đu?

Jungkook nín cười nhìn cô nhóc ngây ngốc:
- Để ta làm trước cho em thấy.
Tiểu Lan đứng sau lưng ta rồi đẩy mạnh dây.
Tiểu Lan cũng ngoan ngoãn nghe theo, Jungkook ngồi trên tấm gỗ, lực đẩy xuất hiện người bắt đầu bay lên khiến A Phúc, A Bình kinh ngạc.

Jungkook cười lớn: Haha...haha, Tiểu Lan, mạnh nữa lên.
- Vâng, vương phi.
Tiếng cười đùa vang rộn khiến ai nấy đi qua đều tò mò. Mấy gia nhân còn đứng lại trước cửa quan sát, miệng cũng cười tủm tỉm vui lây. Vương phi của bọn họ thật tinh nghịch.

Jungkook bảo Tiểu Lan dừng lại rồi lên tiếng:
- Tiểu Lan, ta còn nhiều trò lắm. Nhưng mà cần thêm người, mấy em mau gọi mấy hạ nhân ngoài cửa vào đây.
- Vâng, vương phi.

Jungkook nhìn đám người trước mặt sợ sệt liền nghiêm giọng trêu đùa:
- E hèm!
- Vương, vương phi, chúng nô tài biết sai rồi, chúng nô tài không nên nghe lén người.
Jungkook cười toe toét khiến ai nấy khó hiểu:
- Ta có làm gì các ngươi đâu. Tiểu Lan cầm giấy bút phát cho mỗi người.
- Vâng, vương phi.
Một tên nhỏ con cất lời:
- Vương phi, trong chúng nô tài không có nhiều người biết chữ.
Jungkook xua tay:
- Ta tìm các ngươi chơi trò chơi, viết lách gì ở đây. Được rồi, tất cả quan sát đây. Trò ta muốn giới thiệu là cờ caro.
- Vương phi, là giống chơi cờ vây sao?
- Ây, không, cái đó không thích bằng cái này.

Jungkook bắt đầu giảng cách chơi, bọn họ cũng nhanh chóng hiểu ra, cùng nhau chơi caro. Jungkook mỉm cười phấn khích nhìn nước đi của bọn họ, cái dấu X kia: "A Phúc không được bắt nạt A Bình."
A Phúc biết mình bị phát hiện ăn gian liền gãi đầu. Không khí trở nên tự nhiên hơn, đám gia nhân chỉ ở lại một lúc rồi cũng cảm kích xin phép rời đi. Jungkook vẫy tay bọn họ nói lớn:
- Chán thì đến chỗ ta chơi, mang cả nguyên liệu đến ta nấu cho các ngươi một bữa ha.

Tiểu Lan nhìn cậu đối xử tốt với mọi người như vậy có chút xúc động:
- Vương phi, đa tạ người. Sau này Tiểu Lan dù là dầu sôi lửa bỏng cũng vì người mà đi.
- Không cần, Tiểu Lan trong vương phủ này chẳng có ai quan tâm tới ta ngoại trừ em ra vì vậy chỉ cần chúng ta sống hạnh phúc là được rồi, mấy cái khắc nghiệt ấy để sau. Còn nữa, có muốn một bức tranh chân dung không? Ta vẽ cho các em.
- Vương phi, nô tì không dám.
- Em ngoan ngoãn ngồi xuống, cả A Phúc, A Bình ta cũng vẽ cho các em.

Jungkook bắt đầu cầm bút vẽ. Được một lúc bức của Tiểu Lan đã xong, giờ là đến A Bình. Jungkook vừa vẽ vừa bồi thêm một câu:
- Tiểu Lan, các em có biết mấy tên vương gia đó khi nào thì xuất hiện đầy đủ không?
- Vương phi, hình như lục vương gia không thường xuyên trong phủ, đến lễ hoa đăng mới tập trung lại tại phủ chính.
Jungkook gật gù:
- Vậy lễ hoa đăng là khi nào?
- Vương phi, giữa tháng tám ạ. Bây giờ là cuối tháng bảy, người cố gắng một thời gian là có thể gặp các ngài ấy rồi.

Jungkook khẽ nhếch môi, cậu đây là vì tương lai tốt đẹp của mình mới dò la thông tin thôi:
- Tiểu Lan, ta hỏi em một câu, làm cách nào để có đơn hòa ly?
- Vương phi, ý người là...
- Em đừng căng thẳng. Hôn sự của ta và mấy tên vương gia đó là ai ban vậy?
- Vương phi, là cha người dâng tấu lên hoàng thượng ạ.

Jungkook dừng bút, không phải sẽ là tình tiết quen thuộc này chứ:
- Tiểu Lan, có phải Liên Thi Nhã kia là người trong lòng của bọn họ, sau đó vì sự xuất hiện của ta mới bị chia cắt đúng không?
- Vương phi, người đừng nói vậy. Liên Thi Nhã cũng có gì tốt đẹp bằng người chứ.

Jungkook muốn hét lên, biến cậu thành kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác rồi. Chậc thật đen đủi. Đưa mắt nhìn sang, sao lại có một tên nam nhân lạ mặt ở đây:
- Vị huynh đài, huynh cũng muốn ta vẽ cho sao?
Tiểu Lan mắt trố lên nhìn Kim Thạc Trân. Hắn đưa tay ra hiệu cho bọn họ không được lên tiếng. Jungkook cởi mở đáp:
- Vậy được, ta vẽ cho huynh. Huynh là mẫu vẽ đẹp trai nhất từ trước đến giờ của ta đó. Có phải huynh là lính canh gác ở đây không?

A Bình, A Phúc ngậm ngùi che tay lên miệng: Vương phi, đó là vương gia cao cao tại thượng.

Jungkook thấy không khí có chút im ắng liền lên tiếng:
- Tiểu Lan, các em sao lại không lên tiếng nữa thế? Phải rồi, ta đang nói đến đâu nhỉ. À, hòa ly...hừm, phu nhân có được viết giấy hòa ly không, hay là chỉ khi phu quân lên tiếng mới được giải thoát.
- Vương, vương phi phụ thuộc vào phu quân ạ.

Jungkook bắt đầu suy nghĩ, vậy chuyện hòa ly của cậu có chút rắc rối rồi:
- Tiểu Lan, lúc trước khi ta mất trí nhớ, có phải mấy tên vương gia đó vô cùng ghét ta không?
- Vương, vương phi thật ra...
Tiểu Lan định nói cho cậu sự hiện diện của Kim Thạc Trân thì bị Jungkook ngắt lời:
- Càng tốt, bọn họ càng chán ghét ta, ta có thể nhanh lấy giấy hòa ly rồi rời phủ. Tiểu Lan, A Bình, A Phúc, các em có muốn theo ta không. Ta sẽ tìm người yêu thương mình, tìm luôn cả người bảo vệ các em. Chúng ta không thể hoài phí nhan sắc tại nơi này được. Đúng!

Jungkook đặt bút lông xuống rồi gỡ bức tranh đưa cho A Phúc:
- Em đưa đến cho vị huynh đài kia đi. Chắc là đợi lâu lắm.

Kim Thạc Trân ngồi yên quan sát cử chỉ của cậu, thực ra hắn đã đứng xem cậu từ lúc cậu cùng hạ nhân chơi cờ rồi. Điền Chính Quốc này thực sự không phải giả bộ, nhưng lại thay đổi một cách khó hiểu thế này khiến bọn hắn vô cùng nghi ngờ, hay đây là giả mạo? Không hợp lý cho lắm, vương phủ đâu phải dễ đi là đi, vào là vào. Còn có, Điền Chính Quốc muốn hòa ly, là để tìm người khác. Sự bực tức không rõ trỗi dậy trong người. Cậu không nhận ra hắn, còn đánh giá hắn, không cuồng lộ si mê như mọi khi. Điền Chính Quốc, để ta xem người có bản lĩnh gì.

Cầm lấy bức tranh, không ngờ lại có chút tài năng hội họa. Đánh mắt đến ám vệ bên cạnh cầm lấy cất đi. Sau đó phất tay cho đám người Tiểu Lan ra khỏi biệt viện.

Jungkook vẫn chưa thấy có gì kì lạ. Cậu là đang mài mực chuẩn bị vẽ nốt chân dung cho A Phúc. Mắt đã không thấy Tiểu Lan đâu vội gọi lớn:
- Tiểu Lan, các em đâu rồi, giúp ta tìm khung treo. Kì lạ...

Jungkook quay mặt sang thì chạm phải khuôn mặt của người khác. Đôi đồng tử xinh đẹp căng lên, tay muốn đẩy ra thì vai và eo bị giữ chặt ép sát người. Hơi thở nóng phả vào mặt cậu, Jungkook hoảng sợ kêu lớn:
- Ngươi làm cái gì thế? Ta, ta là vương phi. Ngươi không được làm bậy, người đâu cứu...ưm...ưm...

Cánh môi mọng bị ngậm lấy ma sát, Jungkook càng giãy giụa thì càng bị giữ chặt. Cậu tức giận cắn môi hắn rồi đẩy mạnh ra, đồng thời cho luôn một bạt tai lớn.
Jungkook uất nghẹn:
- Tên khốn khiếp, làm chuyện đồi bại giữa ban ngày, còn lấy mất nụ hôn đầu của ta.

Kim Thạc Trân ôm mặt nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngập nước mắt. Đôi đồng tử ánh lên tia phức tạp, Điền Chính Quốc, ngươi không phải là thích được ta âu yếm sao?

Jungkook thật muốn chửi cmn thề, hai tay áo xắn lên, giọng thét lớn:
- Ta giúp ngươi vẽ tranh, người trả ơn ta bằng cách này sao? Xem ta đây.
Jungkook nhào lên nắm cổ áo đập đầu mình vào trán hắn:
- Yaaa, tên biến thái, đi chết đi.
Kim Thạc Trấn có chút buồn cười, lười nhác né tránh rồi giữ thắt eo cậu lại. Jungkook quơ tay phản kháng:
- Buông ta ra.
Kim Thạc Trân trầm giọng:
- Bổn vương thân mật với vương phi của mình là sai sao?

Jungkook nghe thấy như sét đánh ngang tai:
- Bổn vương? Ngươi, ngươi là vương gia sao?
- Vương phi không nhận ra ta sao, hửm?

Jungkook mặt nghệt lại rồi đẩy hắn ra quỳ gối xuống: Hỏng rồi, cậu đắc tội nhầm người, có phải sắp chết rồi không?
- Vương, vương gia xin thỉnh an. Ta..ta, thần thiếp bị mất trí nhớ nên không biết người. Xin tha tội.

Kim Thạc Trân nhìn cậu khúm núm ở dưới, tay lớn lại kéo cậu lên ôm chặt vào lòng. Mùi thơm trên người vô cùng dịu ngọt thanh mát, hắn xoa nhẹ tóc cậu:
- Vương phi, cái tát cùng cú đẩy vào trán dùng không ít lực. Ngươi mạo phạm thân thể ta như vậy đáng tội gì?

Jungkook trừng mắt, cậu cũng là bị va chạm thân thể như hắn, cậu cũng bị tổn hại nhưng lại là người sai, thật vô lý chết mất. Jungkook dùng hai tay giơ thẳng lên trước ngực hắn, để mặt cách xa rồi ấp úng:
- Xin..xin lỗi, ta đền bù cho ngài có được không?
- Ồ, vậy vương phi bù đắp thế nào?
- Ta...ta mua thuốc thoa cho ngài ha.
Kim Thạc Trân giở giọng trêu chọc:
- Vương phi, ta là muốn ngươi một đêm.
Jungkook kích động nói lớn:
- Không, ta không muốn. Ngài, ngài ép người quá đáng.
Thạc Trân chạm lên chóp mũi dính chút mực vẽ của cậu rồi thản giọng:
- Một đêm đến chỗ ta dọn dẹp phòng.
Jungkook kinh ngạc không để ý mình bị ăn đậu hũ liên tục, mắt mở to có chút nghi hoặc:
- Chỉ dọn dẹp thôi phải không?
- Bổn vương không thất tín.
- Được, ta đồng ý. Nhưng vào hôm nào?
- Ngày mai.

Jungkook mặt ỉu xìu: "Ta biết rồi. Còn nữa, ngài mau buông ta ra. Ta sắp nghẹt thở rồi."
Kim Thạc Trân bỏ cậu ra, Jungkook liền lui về mấy bước như tránh tà:
- Ngài, ngài là vị vương gia nào trong lục vương gia?

Đôi mày nhíu lại:
- Ngày mai sẽ có người tới đón ngươi. Còn nữa, bổn vương là Kim Thạc Trân, nhớ kĩ.
Jungkook nhìn hắn rời đi liền lè lưỡi: Nhớ cái đầu heo nhà người. Tức chết ta rồi.

- Tiểu Lan, A Phúc, A Bình, mau vào đây.
Đám người Tiểu Lan sợ hãi bước vào:
- Em..em không cố ý. Chỉ tại...
- Thôi được rồi, mau dọn đồ ăn lên đi.
- Vâng, vương phi.
Jungkook thở dài, bọn họ chỉ là gia nhân, làm sao có quyền phản đối. Tên Thạc Trấn kia đúng là ức hiếp người quá đáng. Hừ..

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia