ZingTruyen.Asia

ABCXYZ

Chương 03: Nguy hiểm vẫn rình rập trong cuộc sống hàng ngày

leengoc11

Sự cố đột ngột khi đồng hồ điểm 6h.

Từ khi nhận được 1 tin nhắn từ trường, tôi quyết định kiểm tra, và có vẻ do các vấn đề xảy ra tại cục Waterworks . Kí túc xác được báo là sẽ bị ngắt nước trong ít lâu.

Và khi thử xoay vòi, không có nước thật. Việc khắc phúc tốn kha khá thời gian, có khi sẽ tới sáng để khắc phục triệt để.

Về phía nhà trường đang hạn chế sai lầm hết mức có thể, 2 lít nước cùng lúc được trao cho các học sinh tại phòng ăn. Chỗ đó giờ chắc đông như kiến. Các cửa hàng tiện lợi đông đúc chắc chắn sẽ đóng cửa do lệnh giới nghiêm.

Thêm vào đó , nước khoáng miễn phí được đặt tại trung tâm Keyaki cũng bị cấm rót chai và đem về nhà .

Mà với tôi thì không vấn đề. Nếu có gì thì chắc là nước ở nhà vệ sinh. Dù luôn luôn có sẵn, nhưng chỉ dùng được 1 lần.

"Còn về nước uống...có lẽ còn 1 chút."

Trà trong tủ lạnh chỉ đủ khoảng 1 cốc, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ cho hôm nay rồi. Còn về bữa ăn tối có lẽ tôi phải nhịn nước thôi. Sau đó, trong khi đang thờ ơ nấu bữa, điện thoại tôi đột nhiên reo lên. Đưa tay kiểm tra danh tính, người gọi là Horikita Suzune.

Thật kì lạ khi cô ấy gọi. Thường cô ấy sẽ nhắn tin khi có việc gì cần. Hơi tò mò nên tôi quyết định gọi lại. Nhưng dù bao nhiêu cuộc đi chăng nữa, Horikita cũng không nhấc máy. Linh cảm có gì không ổn, từ bỏ việc gọi lại cho Horikita và quay về bếp. Hôm nay tôi sẽ nấu cơm chiên. Chẳng có gì cao siêu đâu, chỉ đơn giản là chiên lại cơm từ siêu thị rồi thêm trứng vào thôi. Cùng lắm là trang trí thêm thắt chút đỉnh. Nhưng điện thoại lại reo lần nữa. Vẫn là cuộc gọi từ Horikita.

Và khi gọi lại, đúng như dự đoán, dù bao nhiêu cuộc đầu bên kia vẫn không trả lời. Có chút nghi ngờ về tình huống bí ẩn. Nhưng tôi nhanh xong đi đến khả năng Horikita bận đột xuất. Cơ mà với 1 người như Horikita thì hơi khó tưởng tượng. Cô ấy là kiểu người chỉ có chuyện mới xuất hiện. Ngay cả khi đang có gì khẩn cấp, việc không nhấc máy là rất đáng ngờ. Từ đó tôi kết luận, Horikita đang mắc kẹt trong 1 tình huống bất ngờ nào đó.

"Đúng vậy."

Bực mình vì lún quá sâu, tôi quyết định ngừng nấu và nhắn tin.

"Gọi tớ hai lần là có chuyện gì vậy?"

Và khi tin nhắn đó gửi qua, gần như ngay lập tức, thông báo 'đã xem' xuất hiện. Nhưng một tin nhắn hồi âm cũng không trở lại . Dù dành thêm 1 khoảng khá lâu để chờ vẫn không có phản hồi.

"Tớ đang nấu ăn nên không kịp bắt máy, nếu thực sự cần, hãy gọi lại cho tớ."

Tôi đã gửi nó cho cô ấy. Giống như trước đây, thông báo đọc đã xuất hiện nhưng không có câu trả lời nào đến và vì vậy tôi quyết định quay lại việc nấu ăn của mình.

1

Ngay cả sau khi tôi đã ăn xong , vẫn không có liên lạc nào từ Horikita. Cảm giác khó chịu chạy dọc theo cơ thể ngay khi vừa húp xong cốc trà của mình.

"Không thể nào – Horikita đang gặp nguy hiểm?"

Ít nhất thì đây không giống Horikita bình thường. Có lẽ cô nàng gặp rắc rối ở đâu đó? Tôi tự hỏi có liên quan gì việc điện thoại cô ấy tự động tắt hay không. Nhưng nếu là trường hợp đó, sao không liên hệ nhà trường.

Nếu Horikita có bạn, thì vấn đề sẽ nhanh chóng được giải quyết... nhưng đáng buồn là tôi hiện tại không thể nghĩ ra 1 ai.

"Cậu ổn chứ?"

1 dòng tin vô dụng cố gắng hỏi thăm tình hình.

"Oooo.....". - Thông báo 'đã xem' không xuất hiện. Không giống như trước đây, tình huống đã thay đổi.

Có lẽ là hết pin, hoặc tự sập nguồn. Nhưng vẫn không chắc chắn...Ngay từ đầu việc gọi cho tôi vốn đã rất lạ rồi. – khả năng cao nhất là Horikita đang bị cuốn vào 1 chuyện gì đó. Có thể là bị gọi bởi giáo viên, cũng có thể là từ bạn cùng lớp.

Nhưng mà thấp lắm. Hiện tại đang là kỳ nghỉ hè, thậm chí còn đang là ban đêm, thật khó tưởng tượng ai đó có thể gọi cho cô nàng ra ngoài giờ này. Nếu vậy khả năng cao nhất là cô ấy có điều cần nói. Dù cố gắng gọi cho tôi, nhưng biến cố khiến cô ấy không thể tiếp tục làm như vậy. Hoặc là cô ấy đã ngủ hoặc quên.

"Chỉ là không phù hợp cho lắm."

Horikita là 1 người có thể tự lập hoàn toàn. Thật khó để tưởng tượng 1 học sinh danh dự lại ngủ quên hoặc đơn giản là quên trả lời. Dù đã cố gắng đổi cách tiếp cận bằng tin nhắn.

Vẫn không có 1 câu trả lời thích đáng cho việc này. Và 1 thời gian sau, thông báo 'đã xem' xuất hiện.

"Mệt rồi đây.....".

Nhưng vì ở đây nên vẫn giới hạn những điều tôi có thể làm, quyết định không để nhỏ 1 mình. Tôi đánh liều gọi 1 cuộc nữa.

"Chào.....".

"Chào....."

Horikita dường như không ngạc nhiên nhưng giọng cô ấy có vẻ hơi mệt mỏi.

"Này. Xin lỗi vì đã gọi cậu nhiều lần, nhưng tớ có hơi lo kể từ khi nhận được cuộc gọi của cậu. Cậu đang ngủ à?"

"Không phải vậy. Xin lỗi vì đã không trả lời".

Tôi không cảm thấy bất kỳ loại hoảng loạn nào hay cảm giác tương tự của một người xảy ra tai nạn.

"Bây giờ tôi hơi bận nên nếu đó là tất cả những gì cậu muốn nói thì tôi tắt máy ngay đây."

Một lần nữa tôi có thể nghe thấy từ bên kia, âm thanh của 1 vật liệu kim loại.

"Wut?"

"Không. Không có gì đặc biệt đâu. Tạm biệt."

Nhưng nhỏ có vẻ không muốn bị đào sâu thêm nên vội vàng kết thúc. Tự nhủ mọi chuyện rồi sẽ ổn, tôi quyết định từ từ dành cả đêm để quên chuyện này.

2

Tôi đã nghĩ rằng hôm nay sẽ kết thúc như thế . Nhưng lúc 9h tối, điện thoại tôi lại rung lên. 1 tin nhắn vừa đến.

"Cậu còn thức chứ?"

"Tớ vẫn thức đây."

"Tôi có chút chuyện muốn nói với cậu, cậu có thời gian không?"

Đã hơn 2 tiếng kể từ cuộc gọi cuối cùng mà cô ấy liên lạc.

"Tớ sẽ gọi."

Sau khi nói điều đó , tôi nhanh chóng gọi cho Horikita 1 cuộc, cô ấy nhấc máy.

"Sao thế?"

"Có vài chuyện tôi muốn cậu làm..."

Horikita nói với 1 giọng hơi xáo trộn.

"Giả sử có 1 con rùa."

"Hửm, hửm."

1 câu chuyện điên rồ đột ngột đến từ Horikita .

"1 con rùa cực kì thông minh và tài năng. Nhưng có 1 tai nạn, khiến nó tự lật mình lên, cậu biết chuyện gì khủng khiếp nhất không? Là nó không bao giờ tự lật ngược mình lại được."

"Nếu là nói về rùa, thì bọn nó tự lật mình lại được đấy, chỉ cần mở rộng cổ và dùng chân để lấy lại thế cân bằng thôi. Nhân tiện thì chỉ có rùa khổng lồ và rùa biển mới không thể trở mình. Vì chúng sinh ra ở điều kiện hơi đặc biệt."

"...........".

Khi tôi thêm vào mấy lời không cần thiết , Horikita im lặng .

"Tôi không cần biết điều đó. Sẽ dễ hơn nếu cậu im lặng và nghe tiếp..."

Tôi vừa bị cấm nói trong 1 cuộc điện thoại kìa.

"Vậy? Tình huống là nó không thể tự lật, rồi sao nữa?"

"Nếu cậu gặp phải một tình huống như vậy, cậu sẽ làm gì? Tôi muốn hỏi để tham khảo cho tương lai."

"Thì lật nó lại thôi. Cũng không khó lắm."

Tuy không có lí do cứu nó, nhưng cũng chả có lí do bỏ mặc nó.

Nếu chỉ có vậy, tôi có thể dang rộng tay giúp đỡ. Cơ mà chính xác câu chuyện kia là gì. Nếu nghĩ sâu hơn, Horikita đang ví mình là con rùa kia, mắc phải 1 trường hợp không thể tự mình lật lại được. Nhưng từ giọng nói, cảm giác cô nàng đang rất bình tĩnh.

"Vậy ... cậu đang gặp rắc rối gì ?"

Đáp lại Horikita , người đang lảng tránh chủ đề, tôi hỏi thẳng cô ấy. Không quan trọng cô ấy đang đối mặt với điều gì, kéo dài việc này chỉ tổ tốn thời gian.

"Tôi không gặp rắc rối gì".

"Không, cuộc nói chuyện này rõ ràng là như thế?"

"Tôi đang nói về con rùa, chẳng liên quan gì đến tôi cả."

"....Vậy tại sao cậu đi nói về con rùa?"

"Tôi chỉ thấy thích thôi . Tôi muốn cậu nghe về 1 con rùa."

Thật cứng đầu .

"Đây không phải là cậu , không , nói đúng hơn thì yêu cầu 1 ai đó giúp đỡ không giống cậu tí nào...nhưng gọi điện cho tớ có nghĩa là cậu không còn ai để dựa vào? Nếu là trường hợp đó, thì nói tuột ra sẽ nhanh hơn đấy."

"Nếu cậu một mực muốn giúp đỡ thì tôi có khuyên cũng vô dụng, dù sao tôi cũng không có tư cách khuyên nhủ cậu về điều đó."

"Ồ- ồ. Vậy? Nếu ổn thì kể tớ nghe tiếp đi."

"Tôi chỉ là đang có 1 chút rắc rối."

Cuối cùng cũng chịu thành thật.

"Cậu đang ở đâu?"

"Trong phòng ."

"Đừng có nói là có trứng côn trùng nở ra nhé?"

Nếu là trường hợp đó, thì đúng là vấn đề với con gái, khó diễn tả bằng lời đồng thời cũng khó nhờ giúp đỡ. Cơ mà kí túc xá lúc nào cũng được chăm sóc rất kỹ càng, và Horikita cũng ở tầng trên nữa. Tỉ lệ sinh sôi của ấu trùng ở cao tầng rất thấp.

"Tôi không có nói thế . Nếu là vậy thì tôi cũng làm được."

"Cậu tính làm thế nào? Dùng bình xịt? Xả nước nóng? Đi dép trong nhà? Hay còn cách nào khác?"

Cơ mà cô nàng này vòng vo quá. Dù có cao siêu đến đâu, tôi vẫn không nắm nổi tình hình hiện tại được.

"Lý do tôi gặp rắc rối là ... mà sẽ ổn thôi. Tôi sẽ tự làm."

"Cậu tự làm 2 tiếng rồi đấy?"

"Ừ thì ...."

Vậy là thừa nhận, cơ mà chi tiết vẫn không có.

"...ừ thì...thôi vậy, tôi cũng tới giới hạn rồi nên tôi sẽ thành thật."

Cuối cùng thì cái trò úp úp mở mở này cũng kết thúc.

"....Cậu có thể tới phòng tôi luôn không ... ?."

Cái tuyên bố đó còn bí ẩn hơn tất cả những trò vừa rồi cộng lại đấy.

"Bây giờ sao, nhưng đã quá 9 giờ tối rồi."

"Tôi hiểu...nhưng không còn cách nào khác cả..."

Một lời mời gọi khá nóng bỏng đấy . Chắc hẳn cô ấy phải thất vọng và đau đớn lắm.

"Có lẽ sẽ có chút trở ngại trên đường tới đấy."

"Tôi hiểu, nhưng trừ khi cậu đến trực tiếp, còn không thì chuyện này rất khó nói."

Và cứ như thế, Horikita kết thúc cuộc gọi.

Điều này có vẻ hơi đáng sợ ... nhưng tôi không có nào khác ngoài việc phải đi thôi.

Để đề phòng, tôi lấy điện thoại rồi khóa cửa.

3

Cầu mong không chạm mặt bất cứ cô gái nào, tôi nhắm vào thang máy không có người sử dụng. Lén la lén lút thế này thật thảm hại, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác. Sau 1 vài thời điểm thích hợp, tôi đặt chân lên tầng 13. Sau khi ấn chuông 1 lúc, vì không có dấu hiệu gì cho thấy việc mở cửa được tiến hành, tôi xin phép tự ý vào phòng.

"Horikita?".

Phòng của Horikita là 1K nhưng vì có một cánh cửa được lắp đặt bên trong nên tôi không thể nhìn thẳng vào phòng ngủ. Hành lang và nhà bếp hầu như không thay đổi kể từ thời điểm nhập học ban đầu, không có dấu hiệu nào từ Horikita cả.

"Cậu đang đi 1 mình chứ? Tôi không phiền nếu cậu vào đâu."

Tôi nghe thấy từ phía bên kia cánh cửa.

"Mặc dù cùng kí túc xá, cái này vẫn nguy hiểm quá..."

"Được rồi, kể cả có là ai đáng ngờ tôi vẫn tự xoay xở được."

Câu đó mang ý nghĩa gì vậy? Và khi vào phòng, 1 Horikita quay lưng che đi biểu hiện nên tôi cũng không biết cô ấy gặp vấn đề gì. Nhìn từ đằng sau thì không thấy gì mấy.

Căn phòng gọn gàng này khiến tôi không cảm thấy gì khác lạ.

"Tớ đây . Có chuyện gì thế ?"

"Nhìn đi, cậu sẽ tự hiểu."

Nói xong, Horikita đứng dậy rồi từ từ quay mặt lại.

Và rồi, đồng thời 2 thái cực cảm xúc bùng nổ.

"Tớ thấy rồi ... cậu...đẹp lắm."

"Đây này."

"Tớ nên đặt tên tình huống này là gì đây...thảm họa này không giống cậu lắm. Đừng bảo cậu dùng nó làm đồ-chơi nhé?"

"Đồ ngốc."

"Không phải thế, mà cũng có thể là thế mà? Kiểu kẹp bắp ngô vào tay rồi vừa xoay vừa ăn ấy?"

Hiểu nhầm hay không thì không biết, nhưng nhỏ lấy cái tay kẹp chai nước nó vung hết lực về phía tôi.

"E-eem đùa..."

"Chuyện này đâu phải chuyện đùa. Cậu chả hài hước gì cả, 1 trò đùa thảm hại..."

"Cậu không vui cũng phải, vì cậu đang vào vai chú hề mà?"

"Đây là kết quả của việc tôi cố rửa nó. Cậu hài lòng chưa?"

Vậy đó là toàn bộ câu chuyện. Tôi nắm lấy đầu chai nước và kéo ra. Nhưng khi tôi làm vậy, Horikita cũng bị kéo theo.

"Nâng nó lên tí nào."

Nếu cả cô ấy cũng bị kéo theo, thì cần thiết phải xoay chiều cho hợp lí.

"Biết ngay mà. Chỉ là tôi mệt rồi nên làm nhanh lên."

Có vẻ đấu tranh hơn 2 tiếng đồng hồ đã làm Horikita đã kiệt sức . Tôi nắm lấy chai nước một lần nữa. Sau đó, tôi tăng thêm sức mạnh và kéo. Horikita cũng vậy, cố chịu đựng nỗi đau và giật người lại. Nhưng có vẻ độ tương thích của tay với chai khá lớn, nên không thấy chút dấu hiệu khả quan nào.

"Vô ích thôi. Chỉ thế này thì không kéo ra được đâu."

"Hiểu rồi, để xem nào..."

Cô nàng hình như cũng đã dự đoán trước.

"Vậy cho thêm tí xà phòng vào nào."

"Cậu chưa nghe thông báo về việc cúp nước à?"

Đúng rồi nhỉ, quên mất vụ này, nhưng hình như bồn vệ sinh vẫn còn nước chứa, cơ mà tôi nghi ngờ việc cô nàng chịu dùng thứ nước đó lắm.

"Tớ sẽ tới phòng ăn."

Tôi tới phòng ăn vì không còn cách nào khác. Nhưng bất ngờ lại nối tiếp bất ngờ.

"Xin lỗi, có nhiều học sinh hơn dự kiến nên ở đây đã hết sạch nước rồi."

Người phụ nữ lớn tuổi ở quầy ăn xin lỗi .

"Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ mua một ít ở máy bán hàng tự động vậy."

"Nếu thế thì tốt quá."

Chỉ cần khoảng 2 ly nước thôi. Nghĩ vậy tôi di chuyển về phía máy bán hàng gần nhất. Nhưng xui xẻo chồng chất xui xẻo. Tất cả nước, trà, nước trái cây, bất cứ gì liên quan đều hết nhẵn. Đây cũng là lần đầu tiên tôi chứng kiến 1 cái máy bán hàng rỗng thế này.

4

"Vậy ? Sao cậu lại về với 2 bàn tay trắng thế?"

'Cô bé quàng chai nước' đang liếc tôi, nhưng tôi cũng chả giấu được gì cả.

"Nhà ăn hết nước rồi, phòng của tớ cũng vậy."

Cái này cũng vậy, không gì hơn ngoài 1 tấn bi kịch bất hạnh hiện hữu nơi đây.

"Vậy giờ làm gì?"

"Nếu ổn thì ta có thể nhờ Ike hay Sudou mang nước của họ qua?"

"Cho tôi xin."

"Nếu cậu không thoải mái việc mắc nợ họ, tớ có thể nói dối là cho tớ."

"Không phải thế . Tôi thấy bẩn tay khi dùng nước của họ, chứ tôi không nói gì việc họ đưa nước tới hay không ...."

Đừng có xem người ta như vi khuẩn vậy. Tôi muốn hét lên như thế nhưng không đủ dũng cảm. Nếu là đích thân Horikita yêu cầu, mấy thằng ngốc đó chắc chắn sẽ dâng loại nước tốt nhất mà bọn nó có. Nhưng nếu là tôi, tùy thuộc vào tình hình, có khi là nước nhà vệ sinh cũng nên. Nhưng mà còn hơn cái ác hiện hữu nơi đây.

"Vậy muốn thử lại lần nữa không?"

"Cũng được. Nhưng thấy tôi đau cũng đừng dừng lại."

Horikita thu hết quyết tâm đưa tay ra. Có vẻ cô nàng cũng đủ khổ sở rồi. Có thể thấy mồ hôi đang chảy dọc tay cô ấy.

"Được rồi, quay mặt đi chút nào."

Tôi cũng bắt đầu mất kiên nhẫn. Nghĩ tới việc phải chịu đựng tình cảnh kì cục này, tôi nâng chai nước lên. Sau đó dùng 1 lực mạnh gấp 2, nhưng chỉ tổ khiến biểu cảm trên Horikita dữ dội hơn. Dù vậy, cô nàng không lời thán trách, chỉ cố gắng chịu đựng. Tuy nhiên thứ nuốt tay cô ấy vẫn không chịu ra ngoài.

"Thật sự cần 1 chút nước."

Cần phải làm trơn nó trước, nếu vẫn không được thì có lẽ cần nhờ tới dịch vụ khẩn cấp.

"Cậu đang tính bảo tôi cứ thế này tới 12h?"

"Nếu còn sự lựa chọn nào đó thì tớ nghĩ là Hirata?"

"Nếu là cậu ta thì không có vấn đề gì về chất lượng nước .... nhưng tôi không muốn mắc nợ."

"Kể cả cậu nói thế, nhưng hiện tại phải đảm bảo cho cậu trước đã."

"...thôi vậy."

Tuy không hài lòng lắm nhưng việc chấp nhận hy sinh đã cho thấy giới hạn của nhỏ rồi.

"Vậy tớ sẽ gọi cậu ta cho kịp."

Dù vậy, bất hạnh cứ chồng chất lên nhau. Dù có gọi bao nhiêu lần, Hirata vẫn không có dấu hiệu bắt máy. Tôi thử gửi 1 tin nhắn, dấu 'đã xem' cũng không hiện lên.

"Có vẻ cậu ta đi ngủ rồi."

"Cái tình huống dở khóc dở cười này thực sự khiến tôi hỗn loạn."

"À còn Kushida với Sakura nữa."

"Làm ơn gọi Sakura trước."

"Cậu vẫn chưa làm hòa với Kushida à?"

"Không cần phải thế. Và bên cạnh đó, có nhiều hành động của nhỏ khiến tôi vẫn không hiểu."

"Hửm?"

"..... bài kiểm tra vừa rồi. Nhỏ nhắm vào 1 trận hòa ngay từ đầu."

Nhớ lại bài kiểm tra, Horikita khoanh tay lại. Thật không may là cái chai nước đó khiến cô nàng không ngầu như cách cô nàng biểu hiện, cứ thiếu thiếu gì ấy.

"Dù sao cô ấy cũng là kiểu yêu hòa bình mà. Nên lựa chọn đáp án 1 cũng hợp lí."

"Tôi không phủ định đáp án 1 mới tốt. Nhưng bản thân 'mục tiêu' nói điều đó mới có vấn đều."

Luật thi là chia học sinh thành 12 nhóm. Có 4 kết quả. Kết quả 1 là kết quả khó nhất, vừa xác nhận được danh tính 'mục tiêu' đồng thời cũng không có kẻ phản bội.

Đổi lại phần thưởng cũng rất lớn, điểm được chia đều cho các lớp. Hạn chế duy nhất là lớp có 'mục tiêu' không được bất kì điểm nào. Nhưng Kushida lại không tận dụng lợi thế vị trí đặc quyền đó. Đó là điều Horikita không hài lòng.

"Đó là tình huống lớp D làm chủ. Có nghĩa là việc giấu danh tính 'mục tiêu' mới là cần thiết. Nhưng ai cũng biết Kushida-san là 'mục tiêu' hết. Càng nghĩ càng thấy cô ta đáng ngờ."

Nói cách khác, Horikita đang muốn nói Kushida cố gắng kết thúc với 1 kết quả khác.

"Đó chỉ là suy đoán của cậu thôi mà?"

"Đúng vậy. Nhưng khả năng đó quá cao. Tôi đang giả định cô ta phản bội."

Horikita thêm vào để nhấn mạnh lời của mình . Không phải là tôi không hiểu cô ấy nghĩ gì nhưng mà cái tay kẹt trong cái bình nước kia thì có hơi...

Chỉ là, tôi sẽ cần sửa lại ý kiến của Horikita 1 chút. Cô nàng kết luận hơi vội .

"Tớ hiểu cậu cảm thấy thế nào nhưng mà nói thế không hay lắm đâu?"

"Ý cậu là tôi không có bằng chứng?"

"Không phải thế. Đó vốn là trách nhiệm của cậu. Giả sử thực tế đúng như cậu nói, nếu là thế thì lỗi nằm ở cậu. Thêm vào đó, kể cả khi đã bị phản bội, cậu vẫn phải chiến thắng."

Cô nàng hẳn đã hiểu tường tận rồi, nhưng câu trả lời khó khăn này yêu cầu cô nàng phải chống lại cả kết luận chính xác trên. Horikita cần phải phủ định để được khẳng định.

"Đừng có vô lí thế . Cậu có thấy vô lí không?"

"Vô lí? Tớ không nghĩ vậy. Để tớ nói rõ hơn, nếu Kushida thực sự phản bội lớp và hướng về kết quả 1 mới là điều vô lí. Đây vốn không phải là thứ có thể làm nửa vời được. Nếu đó như cậu nói, thì ở bài thi đó cậu hoàn toàn kèo dưới Kushida, đây chính là cách biệt năng lực giữa cậu với cô ấy."

Tất nhiên mọi thứ chỉ là giả định, trong trường hợp giả định không đúng thì ý kiến vừa rồi cũng sai. Dù là Ryuuen hay Katsuragi, tôi không rõ là ai, nhưng đã khiến toàn bộ người trong nhóm 'Thìn' phải cúi đầu khuất phục. Và như thế, sự thật Horikita hoàn toàn bất lực không hề thay đổi.

"Khi xác nhận được 'mục tiêu' là người cùng lớp. Cậu đã tự tin tuyên bố rằng mình sẽ chiến thắng mà thậm chí còn không có bất kì chiến lược nào. Vậy nên trách nhiệm về việc bị phản bội đó thuộc về lớp D. Nếu muốn nhắm tới lớp A, ít nhất cậu phải quản lí được lớp đã."

"....Cậu đang nói toàn mấy chuyện không tưởng."

"Tớ biết cậu cảm thấy thất vọng. Nhưng dù thế, đây là con đường cậu chọn . Và bên cạnh đó, cậu phải trưởng thành hơn đã . Nhìn lại nếu ngày đầu tớ nói những lời này với cậu, liệu cậu sẽ lắng nghe dù chỉ 1 từ chứ?"

Chậm nhưng chắc, suy nghĩ của Horikita đang từ từ phát triển để trưởng thành hơn.

Không giống như lần đầu gặp tôi , cô ấy giờ đây không còn quyết liệt chống đối như trước nữa.

"Tôi hoàn toàn hiểu rồi. Tôi sẽ chấp nhận kết quả của kì thi. Tôi thừa nhận là mình đã quá lạc quan. Nhưng giờ quan trọng hơn, ở đây này, phải cứu cái tay này đã."

Đúng rồi nhỉ , có vẻ như đây là 1 tình huống khiến cả cái vị giáo sư đằng kia còn phải nói nó trong khi gật đầu .

"Tớ sẽ thử gọi cho Sakura."

Bởi vì đã trễ rồi, thay vì gọi Sakura, tôi quyết định nhờ cô ấy qua tin nhắn .

'Sakura này, tớ nghĩ cậu cũng biết chuyện hết nước rồi. Hiện tại tớ cũng hết sạch nên có hơi kẹt 1 chút. Máy bán hàng tự động cũng không còn, nếu ổn thì có thể cho tớ xin 1 ít được không?"

Tôi đợi dòng chữ 'đã xem' nhưng lô hốp.

"Cái này không ổn. Có vẻ cô ấy cũng ngủ rồi."

"Cả ngày nay ta chưa có được tí may mắn nào nhỉ..."

"Cậu muốn lấy ra liền mà, đúng không?"

"Nếu đợi được thì tôi gọi cậu làm gì."

À ừ quên mất.

"Vậy cậu cần hi sinh trong diện cho phép nhé?"

".....cho phép ?"

Horikita cảnh giác hơn rồi.

"Bọn mình sẽ rời phòng và tới Keyaki. Hết cách rồi."

"Vậy cuối cùng lại thành thế này à..."

Cô ấy đưa tay lên trán, nhưng không cần biết cô ấy muốn làm gì lúc này, nó vốn đã vô lí rồi .

"Bây giờ chỗ đó chắc đang được dùng vào việc để ăn với tắm hoặc mấy thứ linh tinh thôi, cơ hội cả đấy."

Trước khi tới đây thì tôi không chạm mặt ai trên đường cả. Nên lựa chọn này tuy có chút rủi ro nhưng cũng đáng. Vì sau cùng cô nàng cũng không chờ được tới 12h.

"Vẫn có rủi ro. Cậu không thể nhờ bạn cậu à?"

"Có vẻ họ hẹn nhau đi hát hết rồi. Có ai ở đây đâu."

"Thật sự...đúng là 1 ngày..."

"Đi nào, đi nhanh về lẹ."

"C-chờ đã . Tôi thật sự không thể ra ngoài thế này."

"Vậy cậu còn muốn che thêm gì không. Dù sao cũng có 1 chai che rồi mà."

"Rõ là 1 trò đùa thừa thãi..."

"T-tớ hiểu rồi. Xin hãy đặt tay xuống nào."

"Cậu có gì kiểu như quần áo không?"

"Quần áo...? 1 chiếc khăn chứ."

Nói điều đó , Horikita rút 1 cái khăn tay từ cái kệ ra .

Và lấy nó từ cô nàng, tôi dùng nó bọc cái chai lại.

"...Che thế này có hơi đáng ngờ. Hơn nữa, không đủ dài, nếu vẫn lòi đầu chai thì thật vô nghĩa. Cậu có cái gì to hơn không ?"

"Nếu cái gì to hơn , thì chắc là khăn tắm..."

"Queo, ngon..."

Cơ mà mang khăn tắm ra đường cũng đáng nghi lắm.

Theo cách nào đó thì còn gây chú ý ơn là 1 cái chai nữa.

"Có chút không ổn, khăn sẽ rơi ra mất."

"Dùng tay còn lại mà giữ?"

"Nếu bộ 3 kia thấy tôi thế này , cái ấn tượng mà họ sẽ có là gì nhỉ ?"

"Để xem nào ..."

Đầu tiên là không ai lang thang với 1 cái khăn thế này cả. Và cả việc tôi đi cùng.

"Phụ thuộc vào tình huống...xem nào. Cậu muốn tắm nhờ bồn của tớ chăng?"

Có khá nhiều, nhưng đó là cái tôi nghĩ tới đầu tiên.

"Từ chối."

Tôi cũng không muốn bị cuốn theo cái cách nghi ngờ đó .

"Vậy bỏ 1 tay trong túi thì thế nào?"

"Tôi thậm chí còn chưa từng nghĩ tới nó. Từ chối. Cậu có thể đưa ý tưởng nào khá hơn không?"

Dù thậm chí đang kẹt thế này, cô ấy vẫn cứ danh giá phàn nàn.

"Vậy đi thế này luôn đi? Họa may xui lắm mới có ai đó thấy nổi ở lúc này thôi."

"Vậy thì để thế này rồi đi luôn ? Thứ có thì họa chăng chỉ có ánh sáng và không có gì rơi ra như khăn tắm hay khăn tay"

".....đợi đã , để tôi xem."

Để tránh lãng phí thời gian, tôi hành động luôn.

Kéo Horikita ra ngoài, tôi bước tiếp.

"Được rồi , không có dấu hiệu của ai cả .Đi thôi."

"C-chờ đã. Tôi chưa có xỏ giày."

Bởi vì chỉ có 1 tay nên sau vài phút mới đặt chân tới hành lang.

"Có 1 cái vòi trên đường tới trường ấy? Nếu lấy nước ở đó thì chắc ổn."

Nếu không gặp trở ngại, sẽ mất khoảng 5p.

Vì để tránh gây chú ý, miễn là quảng đường dài hơn, nhưng tối là được. Bọn tôi đang ở trước thang máy. Nhưng việc không phải chờ chắc là không có ai đang dùng.

Bởi vì khó khăn trong khó khăn , dù là mất gấp đôi thời gian đó miễn là có thể rời khỏi kí túc xá , dưới bóng tối thì mọi chuyện sẽ ổn . Chúng tôi đã đứng trước thang máy . Bởi vì cả 2 tháng máy không di chuyển , nên chắc là không thể dùng được rồi .

"Thật vô dụng, Ayanokouji-kun . Không được dùng thang máy."

"Gì thế?"

"Có 1 màn hình quan sát ở tầng 1 đúng không? Tôi không chắc là nó đang không có người quan sát."

À thì đúng là có 1 cái camera ở tầng 1.

Và lén lén lút lút che giấu điều gì đó thì chỉ tổ đáng ngờ thêm.

"Thay vì để ai đó thấy, thà đi cầu thang bộ còn hơn."

Sau 1 cuộc đấu tranh cân nhắc về nguy hiểm hay về tự tôn . Horikita đã chọn lòng tự trọng của mình.

Có 2 cầu thang khẩn cấp , nằm cách đều nhau. Không cần biết là chọn cái nào , bọn tôi đều phải đi qua cửa phòng các học sinh khác , không thể tránh được .

Mang theo 1 Horikita đang trốn sau lưng , tôi đang tiến về cầu thang. 1 ngày xui xẻo . Tôi nghe tiếng cửa từ phòng của 1 học sinh không quen . Cách 3 phòng từ nơi bọn tôi đứng .

"T-tệ thật . Đó là phòng của Meazono-san."

Maezono ở lớp D à? Nhưng không có phòng nào để trốn cả .

Nhưng từ cái cửa đang từ từ mở ra , đó không phải là Maezono bước ra , mà là bạn của cô ấy, Kushida . Tôi tự hỏi có phải Horikita được tặng thêm 1 sự cố bất ngờ nữa không .

"Cảm ơn Kushida-san . Tớ sẽ trả ơn lần tới nhé."

"Không cần đâu, ổn mà .Đừng bận tâm nhé. Ngủ ngon Maezono-san."

Có vẻ cô ấy tới phòng Maezono chơi. Và khi cái cửa đóng lại, Kushida, không nhận ra sự hiện diện của tôi và Horikita, bước về phía thang máy.

"Vừa rồi nguy hiểm quá ..."

"Ừm."

Nếu chỉ cần quay đầu lại , Kushida sẽ chú ý tới bọn tôi . Đổ mồ hôi hột rồi. Trong bất cứ trường hợp nào, cái nơi này quá nổi bật. Chúng tôi phải di chuyển qua lối thoát hiểm khẩn cấp càng nhanh càng tốt .

Nhưng ngay khi bọn tôi bước tiếp , Cửa phòng Maezono mở ra lần nữa .

"Kushida-san. Cậu quên đồ này, cậu quên đồ này!"

Nói điều đó Maezono bước ra ngoài. Như thường lệ, Kushida quay đầu .

"Hmm, Ayanokouji-kun và Horikita-san . Chào buổi tối."

"C-chào."

Cuộc trao đổi ngắn gọn nhưng có vẻ cô ấy cần phải kiểm tra thứ cô ấy quên trước đã . Kushida hướng về phía Maezono .

Và tất nhiên, Maezono cũng không tránh khỏi việc chú ý tới bọn tôi . Horikita trở nên cứng ngắc. Đón nhận ánh mắt của Kushida và Maezono, cô nàng trở nên bất động.

"Cậu quên điện thoại nè."

"Ahh, xin lỗi nhé . Cảm ơn cậu , cậu cứu tớ rồi ----"

"Đi thôi Ayanokouji-kun . Không cần ở đây lâu hơn đâu."

Nói vậy, trong khi sự chú ý của Kushida tập trung vào sự quên lãng, đây là cơ hội, cô ấy sử dụng đầu chai nước để đẩy lưng tôi. Tôi cho rằng nếu tình trạng này của cô ấy được nhìn thấy, niềm tự hào của Horikita sẽ bị xé nát.

Trong khi bị đẩy, tôi đến lối thoát hiểm và cố gắng mở cửa.

Tuy nhiên---

"Nó không mở được...."

"Cậu đùa phải không ? Làm thế nào mà lỗi thoát hiểm không mở được"

"Không , nó thực sự không mở được."

Nhìn vào cửa thoát hiểm, có lẽ là vì----

"2 cậu đang đi đâu thế ?"

Có lẽ do tò mò việc tới chỗ của thoát hiểm của bọn tôi, Kushida nhanh chóng giải quyết xong việc với Maezono, bắt kịp.

"Đó là, không . Bọn tôi chỉ muốn đi xuống bằng thang bộ thôi."

Tôi không hiểu cái lí do kiểu này lắm, nhưng mà tôi cũng không biết phải trả lời thế nào cả.

"Nếu tớ không lầm , thì điện của cầu thang phía đông đã bị cắt rồi, nên cậu không thể dùng cửa thoát hiểm đâu. Sẽ rất nguy hiểm nếu đi trong bóng tối . Tớ nghĩ cái ở phía tây có thể dùng được đấy?"

"Tôi hiểu rồi. Vậy đây là cái cách nó hoạt động."

Horikita, cố gắng không nhắc tới Kushida, đơn giản là đang trốn sau lưng tôi

"Horikita hơi khác thường nhỉ , có chuyện gì thế?"

Kushida gọi Horikita như thế. Có vẻ như cô ấy cũng đang định đi tới trước mặt bọn tôi. Có lẽ hành động của Kushida cũng được chuyển tới Horikita, cô ấy trả lời với 1 giọng khá lớn .

"Không có gì."

Lời của Horikita đã khiến cô ấy ngừng bước . Có lẽ nó đã truyền tải tới rồi , Kushida dừng lại.

"Tớ hiểu rồi . Nếu có gì rắc rối, xin cứ nói với tớ nhé. Trước đó , Maezono-san dường như cũng gặp rắc rối với việc cúp nước. Trong khi tớ vẫn còn khá nhiều."

Có vẻ là Kushida , đang đứng trước mặt bọn tôi đây, có thứ mà Horikita muốn hơn bao giờ hết .

Nếu cô nàng chọn cách cầu xin sự giúp đỡ ------

Dùng dầu chai nước như 1 khẩu súng, cô ấy ấn vào lưng tôi .

Nhờ nó , ý của cô nàng muốn nói là sẽ không bao giờ tha cho tôi nếu tôi dám hé răng nửa lời.

"Vậy, Horikita-san , Ayanokouji-kun. Cả 2 cậu, chúc ngủ ngon."

"Ồ, chúc ngủ ngon."

5

Sử dụng cầu bộ, sẽ mất 1 khoảng thời gian để xuống từ tầng 13 tới tầng 1. Có thể ở sảnh sẽ đông đúc do cúp nước , nhưng may thay là cả học sinh và quản trị viên đều không có mặt.

"Nếu đi bây giờ còn kịp đấy."

"Ừm."

Thông qua lối vào, cả tôi và Horikita , người đang trốn sau cái bóng của tôi và bước theo tôi, rời đi. Tuy nhiên --- từ bóng tối lan rộng ra , bọn tôi có thể thấy 1 số học sinh nam và nữ đang tiếp cận bọn tôi trong khi trò chuyện. Họ có vẻ không ở lớp D, giờ không phải là lúc lo họ là ai. Không có đủ thời gian để rời kí túc xá, cô ấy phải trở lại trước khi nó đóng cửa.

"Với tốc độ này , họ sẽ thấy chúng ta mất..."

Dần dần sự hiện diện của họ tiếp cận kí túc xá đang trở nên rõ hơn. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu quay trở lại lối thoát hiểm. Trong cơn hoảng sợ, chúng tôi mở cửa vào lối thoát hiểm. Đến đây, liệu sự bất hạnh của chúng tôi có trở thành một chuỗi bất hạnh không? Tôi có thể nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía trên chúng tôi. Lắng nghe 1 cách cẩn thận , tiếng của các học sinh đang giảm dần .

Các học sinh ở tầng dưới được phổ biến rằng không nên dùng thang máy. Không lạ khi họ dùng cầu thang bộ. Không còn cách nào để dùng cầu thang nữa , bọn tôi buộc phải vội vã quay trở lại sảnh.

"Không còn lựa chọn nào khác nào ngoài thang máy rồi...!"

"Có ổn không ? Cậu sẽ bị bắt gặp trên màn hình đấy."

"Tôi sẽ dùng cậu để che."

Hơi kì lạ, nhưng cũng được. Đó là biện pháp cuối rồi.

Chúng tôi nhanh chóng bước lên thang máy ở phía bên trái của tầng 1. Và rồi, khi tôi nhanh chóng bước ra trước tầm nhìn của máy ảnh, Horikita lướt ra sau lưng tôi như 1 bóng ma và giấu cánh tay đi.

Dù bị quan sát, cũng không để lộ ra gì cả. Và chỉ cần rời nhanh nhất có thể thôi. Tôi ngẫu nhiên bấm nút đi lên.

"Tạm thời an toàn..."

"Tôi từ bỏ đây. Không thể ra ngoài được. Dù sao cũng như thế rồi, chờ tới khi 12h là được."

Có lẽ đó là quyết định khó khăn nhất cho nhỏ. Vậy về tầng 13 thôi.

Không cần làm gì nữa. Cả tôi lẫn Horikita đều thở nhẹ. Tốc độ thang máy cứ thế lên dần. Nhưng cả ngày xui rồi, dễ có khi xui tiếp lắm. Vừa nói xong – thang máy dừng lại ở tầng 5.

Đúng vậy, 1 học sinh duy nhất. Không cần biết là ai, chắc chắn hiện tại Horikita rất đáng ngờ.

Ở thời điểm này cần cả 1 đám đông mới che được cho cô ấy.

Tuy nhiên sự thật luôn tàn nhẫn. Chỉ có 1 người bước vào thôi.

Cậu trai này, cứ thế thanh lịch bước vào. Thậm chí còn không thèm nhìn lấy bọn tôi 1 lần. Cậu ta tạo 1 đường viền quanh thành gương bên trong thang máy. Sau đó nhìn chằm chằm vào gương.

"........."

Ngay cả Horikita cũng dường như không load kịp sự tồn tại ấy, 1 người hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình. Sau đó cậu ta lấy ra 1 cái lược rồi bắt đầu chải tóc.

" 'Cậu bé thang máy ơi', tôi dừng ở tầng thượng."

Trong khi đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Cậu học sinh lớp D tên Kouenji Roukusuke , nói thế với tôi.

Có rất nhiều tế bào tôi phản ứng, nhưng lúc này tốt nhất nên ngậm miệng và nghe lời cậu ta. Tôi im lặng bấm nút cao nhất. Và chúng tôi 1 lần nữa đi lên.

Kouenji không có dấu hiệu gì chú ý đến 2 người bọn tôi cả. Dù thậm chí bọn tôi là bạn cùng lớp. Thông thường đáng lẽ chỉ cần liếc nhẹ qua thôi. Nhưng lần này nó lại có ích.

Những gì bọn tôi phải làm chỉ đơn giản là chịu đựng. Chỉ thế thôi. Horikita cũng đang điều chỉnh lại bản thân cho đỡ lạ lùng. Cùng lúc né điểm mù Camera, cùng lúc che Kouneji lại.

Thang máy đi qua tầng 10. Dù thực sự muốn hỏi cậu ta làm gì trên sân thượng nhưng tôi không có gan đó. Dù sao, cũng tới tầng 13 rồi. Khi cửa thang máy vừa mở, cả tôi và Horikita dọt ra ngay cùng lúc. Và chưa từng 1 giây rời, Kouenji tiếp tục đi lên.

"Không đi nữa. Quá nhiều thứ phải làm, quá nhiều thứ cần lo..."

"Xin lỗi vì trả lời trễ , tớ đang mải nghĩ 1 số thứ nên không chú ý lắm."

Từ Sakura .

"Sakura-san à ?".

"Ừ"

"Về nước đúng không? Tất nhiên là được rồi .Vậy 1 chai có đủ cho cậu không ?"

"Nó nhiều hơn cả đủ rồi, cảm ơn cậu . Có ổn không nếu tớ tới bây giờ?"

"Được mà, tớ sẽ đợi."

Cuộc nói chuyện trực tiếp luôn không suôn sẻ, nhưng mà tin nhắn thì khác. Sakura luôn như thế.

"Chúc mừng, Horikita . Người đã được Sakura lựa chọn. Cô ấy ý cho nước rồi."

"Cảm ơn. Làm ơn hãy chắc chắn là đừng nói với Sakura-san về tôi."

"Tất nhiên. Cậu sẽ sớm được chia tay với hình tượng này thôi, có phiền không nếu tớ chụp 1 bức làm kỉ niệm?"

Sau lời đó, tôi dùng hết sức dọt ra ngoài.

Quả là 1 nhân vật đáng sợ, tôi có thể với cú ấy.

Lịch sử sinh tồn sẽ lưu 1 vết nhơ nếu tôi là người đầu tiên bị đánh chết bởi 'cô bé quàng chai nước' mất.

6

"Đây rồi . Nó ra rồi"

Sau 1 cuộc đấu tranh dai dẳng, bằng 1 cách nào đó tôi đã thành công trong việc lấy chai nước ra khỏi Horikita.

"Thật lòng mà nói, hôm nay quả là 1 ngày thảm khốc ....."

Tôi cũng từng có 1 ngày thảm khốc như thế, nên có thể hiểu được cảm giác này.

"Ayanokouji-lun, cẩn thận đừng đề cập chuyện này cho ai khác."

"Trước khi cảnh báo, không có điều gì cậu cần nói trước sao?"

"...cảm ơn."

Đây là sự thật sao ? Horikita biết ơn kìa.

"Nhưng ngay cả như thế, kẹt tay trong 1 chai nước , nó vẫn là 1 chuyện hoàn toàn không giống với cậu."

"Để tôi yên đi. Tôi không thích tự dính rắc rối đâu."

Queo, đúng là nguy hiểm lúc nào cũng luôn rình rập . Mà chẳng nói trước được gì. Bị thôi thúc rời khỏi căn phòng nhanh chóng , tôi bắt đầu trở về phòng của mình.

Cơ mà thật sự có thể tự cho tay lọt vào rồi lại không rút ra được à? Tôi lấy ra 1 cái chai, rửa nó bằng nước và đặt tay vào để thử . Ngay khi lọt vào, 1 kích thước nguy hiểm cố định tay tôi hoàn toàn.

"Cú đấm Rocket!"

Tôi thật sự đã trở thành 1 thằng đần...

"...kẹt mẹ rồi!?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia