ZingTruyen.Asia

21+[[ Mười giờ tối ngày thứ sáu- Hải Ly

#7

CiryaHanni

Cô không dám tin trừng mắt với anh, nhưng mắt lại dần dần mơ hồ, giống như thấy có tới mấy tên Tất Duy Lân……

“Để anh nhìn thấy dáng vẻ say rượu của em đi! Nhất định sẽ rất thú vị.” Không đợi cô trả lời, anh liền uống một hớp lớn rượu whisky, tiếp tục đem rượu truyền đến miệng cô, rượu chảy dọc theo khóe môi cô xuống, anh lợi dụng đầu lưỡi liếm sạch.

“Đừng …… Cái tên ác ma này ……” Vũ Dung phát ra giọng bực tức, ý thức dần mờ nhạt, như thể chìm sâu xuống đáy biển, vô lực, không thể giãy dụa, chỉ đơ đơ người ra.

“Uống một ngụm nữa đi! Cái này sẽ giúp em ngủ thật ngon.” Cô bất lực ngoảnh đầu, nhưng khuôn mặt nhỏ lại bị anh giữ chặt, che môi cô lại, từ từ rót chất lỏng thơm nồng vào cô.

“Tôi không muốn uống…… Tôi thấy đầu choáng váng……” Cô thật sự không chịu cái thứ hoa mắt chóng mặt này!

Anh chỉ cười yếu ớt, ôm thân thể mềm mại của cô, cứ một ngụm lại một ngụm bắt cô uống hết, cho tận đến khi cô nhắm mắt lại, ngã nhào vào lòng anh mới thôi.

“Em trốn không thoát đâu, tiểu hạt tiêu……” Đầu ngón tay của anh lướt qua cái cổ trắng noãn, tựa như con ma cà rồng khát máu, muốn cắn cô một ngụm thì cửa lại truyền đến tiếng đập cửa, Tất Duy Lân đặt Vũ Dung lên giường, lấy chăn phủ đi, rồi đi ra mở cửa.

“Học trưởng, em đến rồi đây.” Ngoài cửa là Thục Quyên sau khi đã tắm rửa, trên người cô thoang thoảng hương nước hoa.
Miệng anh bất giác nhếch lên:“Cô tới chậm.”

“Hả! Vì sao?” Cô đã nhanh chóng rửa mặt chải đầu rồi mà! Tất Duy Lân hé mở cửa ra một ít, Chu Thục Quyên có thể mơ hồ thấy trên giường một người đang nằm, hơn nữa đó là một cô gái , điều này làm sáng tỏ hết thảy.” Đã thông suốt chưa?”

Chu Thục Quyên ánh mắt phiếm hồng, không nghĩ tới học trưởng lại đối với cô như vậy, giấc mộng của cô đã tan tành……

Cô chưa nói câu thứ hai đã xoay người bỏ chạy, thầm nghĩ chạy trốn thật xa, rời xa ác mộng sau lưng, nhưng ở trên hành lang, ngoài ý muốn cô gặp được Từng Minh Huy. Từng Minh Huy đột nhiên bị va phải, may là anh giữ được thăng bằng, hai người mới không bị té ngã. Bàn tay to của anh giữ vai cô hỏi,“Học muội, em làm sao vậy?”
“Em…… em……” Chu Thục Quyên kích động hồ ngôn loạn ngữ.

“Em khóc à?” Anh phát hiện trên mặt cô có làn nước mắt trong suốt, hoảng sợ,“Ai bắt nạt em?”
Chu Thục Quyên lắc lắc đầu, cái gì cũng nói không nên lời. Nhìn cô lã chã rơi lệ, Từng Minh Huy cũng không yên lòng,“Đừng như vậy, anh đưa em về phòng nhé! Có cái gì thì từ từ nói với anh.” Anh đem Chu Thục Quyên về phòng, Chu Thục Quyên vẫn nói không nên lời, chỉ tựa vào vai anh khóc.

Từng Minh Huy hỏi không ra nguyên cớ, chỉ dịu dàng trấn an:“Được rồi! Em không cần nói gì cả, cứ khóc hết mình đi! Nhưng mà, đừng khóc nhiều làm mệt tới người nha!”

Nghe từng Minh Huy thấp giọng an ủi, Chu Thục Quyên mới chậm rãi bình phục. Cuối cùng, Từng Minh Huy đặt cô lên giường nằm, giúp cô tắt đèn bàn,

“Em ngủ một giấc đi! Tỉnh lại có lẽ sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.”

“Cám ơn…… Học trưởng”.

“Đừng cám ơn anh, anh là đội trưởng, quan tâm em cũng là điều tất nhiên.” Từng Minh Huy thân thiết mỉm cười, đây luôn là cung cách xử sự của anh. Từng Minh Huy mỉm cười làm cho Chu Thục Quyên an tâm hơn,“Thật ạ? Anh vẫn quan tâm em sao?” Cô hỏi mơ mơ màng màng, như một đứa nhỏ bất lực. Ngay tại giờ khắc này, từng Minh Huy lại phát giác mình có một lòng bảo hộ với vị học muội này cảm giác thương yêu, đây là cảm giác anh chưa bao giờ cảm thụ qua.

“Nếu như em muốn.” Anh bất giác trả lời .

Nghe thấy lời này, cô rốt cục cũng nhắm mắt, người khóc mệt quá mà thiếp đi.
Từng Minh Huy lặng lẽ rời đi phòng, giúp cô đóng cửa phòng lại, trong lòng có một cỗ ngọt ngào. Thản nhiên mà ấm áp.Còn Chu Thục Quyên vẫn không phát hiện, đêm đó Vũ Dung không có trở về.

“Ưm……”

Nằm ở trên giường cô gái than nhẹ, Tất Duy Lân khóa cửa, xoay người đi đến trước giường, phát hiện cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hiển nhiên cô chỉ là không thấy thoải mái mà thôi.

Anh nhìn mặt của cô, ngây ngốc một hồi, vẫn không biết phải xử trí cô thế nào. Sau đó. Tay anh như là có ai sai khiến, chủ động cởi nút thắt ngay trước ngực cô ra, một nút lại một nút, từng bước rút hết trói buộc trên người cô.

Đẹp, cô quả nhiên rất đẹp!
Thân thể xinh đẹp anh không phải chưa thấy qua, nhưng thứ trước mắt này, lại ẩn hàm một linh hồn quật cường, làm cho anh phải thưởng thức.

Anh tránh ra xa một chút, hai tay hợp thành hình một cái màn ảnh, tư thế giống như một nhiếp ảnh gia muốn bắt trụ hình ảnh đẹp nhất.

Ý tưởng này làm anh ngây ra một lúc, quay đầu nhìn máy ảnh trên bàn. Đúng vậy! Tại sao lại không chứ? Anh vốn là một cao thử chụp ảnh. Làm như thế anh sẽ bắt giữ được khoảnh khắc xinh đẹp này!
Vì thế, anh cầm lấy máy chụp ảnh, thêm phim, loang loáng ánh flash, cứ như vậy suốt một đêm, anh rốt cục cũng tạo cho mình một tác phẩm vừa lòng nhất.

Bất quá, anh cũng không tính để cho người khác thấy. Cô sẽ là của anh,chỉ một mình anh. Từ đầu đến chân, hoàn hoàn chỉnh chỉnh!

Anh chưa từng có cám giác với người nào như vậy, anh muốn cô trở thành của anh!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia